Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1056 - Q5 - Chương 097: Xã Hội Mới, Đãi Ngộ Mới.

Q5 - Chương 097: Xã hội mới, đãi ngộ mới.

Chợ phiên của Gia Dục trước kia gọi là ba trát (bazaar), Trương Kiến Lương không thích cái tên đó, nên đổi thành chợ phiên.

Bây giờ cái chợ phiên này rất náo nhiệt, bởi vì ở vùng hoang mạc này chỉ có một cái chợ tương đối trật tự, an toàn, cho nên nhiều mục dân nông phu thích tới đây làm ăn.

Lâu dần chợ phiên của Gia Dục Quan thu hút thêm ít du thương tìm tới, tất nhiên thương đội lớn thì không muốn tới đây làm ăn, nhân khẩu Gia Dục Quan quá nhỏ, bán chẳng được bao nhiêu hàng hòa, không đáng đi một chuyến.

Cách đó 30 dặm là quận Tửu Tuyền, nơi đó nhân khẩu đông hơn, cũng có quan trị an, lại còn những sáu người.

Có lẽ vì nhiều hòa thượng nên "cha chung không ai khóc", trị an của quận thành Tửu Tuyền kém xa Gia Dục Quan rất xa.

Mỗi lần Trương Kiến Lương dẫn đội tuần tra thì luôn dừng ở giao giới giữa Tửu Tuyền và Gia Dục Quan rất lâu, chẳng biết để làm gì.

Tửu Tuyền kỳ thực chẳng có gì hay, mặt đất trơ trọi mọc lên một tòa thành đất, hai cái tường thành vươn ra như hai cái chân, nhưng mà hai cái chân này tàn phế rồi, nằm vắt trên sa mạc chẳng có sinh khí.

“ Thúc muốn quận thành Tửu Tuyền sao?” Lần này tuần tra, Bành Ngọc đi theo, thấy Trương Kiến Lương trầm mặc nhìn quận thành Tửu Tuyền thì hỏi:

Trương Kiến Lương cầm roi ngựa chỉ:” Tòa thành đó đã thành nơi chứa chấp tội ác rồi.”

“ Rất tốt, vậy là chúng ta có cớ xuất binh.”

“ Những sự kiện ẩu đả, giết người ở Gia Dục Quan thì chín thành liên quan tới người Tửu Tuyền, trong sáu quan trị an nơi đó, chỉ hai người thực sự có tiếng nói, một là Cừu Hải, một là Lưu Tam. Cửu Hải là tên tội tù bản địa tới, Lưu Tam là tên mã tặc bản địa.”

Bành Ngọc vỗ tay phụ họa:” Quá tốt, chúng ta chia rẽ chúng.”

Trương Kiến Lương quay sang nhìn Bành Ngọc từ trên xuống dưới, cảm giác thằng bé này da non thịt mềm quá: “ Ngươi có biết đánh nhau không?”

Bành Ngọc thở dài: “ Cháu biết giết người, tuy ở thư viện thấy thiên hạ thái bình rồi, đời này không có cơ hội giết người nữa, giờ xem ra không giết không được. Nhưng mà bốn vị quan trị an khác ở Tửu Tuyền đi đâu rồi?”

Trương Kiến Lương phun ra một làn khói:” Một tới Gia Dục Quan muốn giết ta bị ta giết rồi, một cướp thương đội ngoài thành Gia Dục Quan, bị hộ vệ thương đội giết, một bị Cừu Hải chặt hai chân, giờ phải làm ăn mày kiếm sống, một không biết đi đâu, lâu lắm rồi không nghe thấy.”

Bành Ngọc ngồi trên lưng ngựa hỏi:” Giờ thúc muốn sao?”

“ Ta đi giết Cửu Hải, ngươi giết Lưu Tam, ngay bây giờ.”

“ Hả, bây giờ?”

“ Đúng.”

Trương Kiến Lương nói xong thúc chiến mã đi về phía quận thành Tửu Tuyền, rất có khí thế của Kinh Kha hành thích Tần Thủy Hoàng năm xưa, một đi không về.

Bành Ngọc ngây ra một lúc, cuối cùng thở dài đuổi theo.

Trương Kiến Lương nghe thấy tiếng vó ngựa của Bành Ngọc thì mỉm cười, thấy tên tiểu tử trắng trẻo này không tệ, còn nghĩ hắn chỉ biết nói mồm thôi chứ.

“ Giết người không thành vấn đề, thúc là trưởng quan, đã ra lệnh rồi thì cháu theo, nhưng mà thúc nên nói vì sao chúng ta phải giết Cừu Hải, Lưu Tam chứ? Mà có chẳng hai bọn chúng đều có mặt không, chúng có trợ thủ không?” Bành Ngọc chạy ngược gió cát, gọi với theo từ đằng sau rất khó khăn:

“ Bất kể là có trợ thủ không, hôm nay chúng ta đều phải giết chúng, không được đợi tới ngày mai.”

“ Vì sao, cháu thấy trời tối dễ ra tay hơn chứ?”

“ Nếu mà muội tử của ngươi rơi vào tay Cừu Hải, ngươi dám đợi tới khi trời tối cứu người không?”

“ A, thế thì không thể, muội tử của thúc bị bắt à?”

“ Lão bản nương bán canh dê khi đi lấy dê bị bọn chúng bắt.”

“ Cháu biết lão bản nương đó, thế thì vấn đề không lớn, cháu nghe nói bà ấy trước kia ở thanh lâu mà, ngủ một đêm rồi về.”

Trương Kiến Lương hừ một tiếng:” Đó là trước kia, giờ nàng ấy muốn kiếm người tốt gả đi.”

Bành Ngọc lẽ lưỡi, đoán chừng người tốt ở phía trước mình.

Trương Kiến Lương nói lớn:” Loạn thế người không bằng chó, sống được là may, giờ thói đời thay đổi, phải cho người ta cơ hội làm lại chứ, nếu không sao nói là thịnh thế.”

“ Đúng ạ.” Bành Ngọc phụ họa ngay:

“ Thiên hạ này là do lão tử cùng huynh đệ đã chết của lão tử dùng đao dùng thương giành lấy, là vì muốn có cuộc sống tốt hơn, chỉ cần có kẻ không cho người ta sống tốt, lão tử còn sống là cuộc chiến chưa kết thúc.” Trương Kiến Lương nói xong quất ngựa thật mạnh, phóng như bay về phía cổng thành:

Bành Ngọc tim đập loạn xạ đuổi theo, mặt lại không dám lộ ra chút sợ hãi nào, vì lúc này mà sợ thì chết càng nhanh, chả ích gì.

Quận thành Tửu Tuyền tuy chỉ cách Gia Dục Quan có 30 dặm thôi, nhưng khác biệt là rất lớn, trong thành không có người buôn bán gì, đường phố trống không, chỉ có những kẻ mặc áo da bẩn thỉu, gầy gò, ngồi bệt dưới mái hiên nhìn bọn họ với ánh mắt bất thiện.

Trong ô cửa sổ rách nát, chẳng thấy dấu hiệu người sống.

Trương Kiến Lương móc ra vài đồng ngân tệ ném cho đám lang thang:” Tìm Cừu Hải, Lưu Tam cho lão tử.”

Đồng bạc biến mất rất nhanh, tên nhặt được tiền lười nhác chỉ căn nhà đất hai tầng:” Cừu gia, Lưu gia đều ở trong tửu quán, có gan cứ tới tìm.”

Trương Kiến Lương nói một tiếng đa tạ, sau đó thúc ngựa đi tiếp.

Có trò hay để xem rồi, đám lưu manh lang thang kia đứng dậy đi theo, kẻ nào kẻ nấy nhìn hai người bọn họ như nhìn con mồi.

Bành Ngọc thấy tim vọt lên tận cổ rồi, nếu không cắn chặt răng có khi nhảy ra ngoài, hắn lấm lén nhìn đám người hai bên đường, sợ chúng bất thần lao bào đánh lén.

Trương Kiến Lương mặt lạnh tanh nói:” Giết Cừu Hải, Lưu Tam xong, đám này sẽ thành bùn nhão hết. Khi đó còn cần dùng roi quất chúng đi xây thành.”

Bành Ngọc gật đầu, nhanh chóng kiến thiết tâm lý, đám bẩn thỉu kia liền bị coi là nô lệ dưới roi của mình, nghĩ thế đỡ hơn phần nào.

Rất nhanh hai người tới trước nhà đất, viu một phát, mũi tên bắn xuống phía trước ngựa Trương Kiến Lương, ăn sâu vào đất nửa thước, chiến mã hí vang dừng lại.

Cùng lúc đó Trương Kiến Lương cũng nổ súng, đoàn một cái, vụn sắt phá nát cửa sổ, một hán tử nửa người toàn máu, ôm mặt ngã từ cửa sổ xuống, rơi trúng mái nhà, rồi bịch một cái tiếp đất.

Trương Tam hô lớn: | Cừu Hải, Lưu Tam, giao người ra đây.”

Một hán tử nấp sau cửa, chỉ lộ ra cái đầu lớn, quát: “ Trương lão đại, một ả điếm thôi mà, đợi lão tử chơi xong thì trả, gấp cái gì chứ?”

“ Không giao thì chết.”

“ Ha ha ha, không giao được nữa, bọn huynh đệ đông người, không cẩn thận chơi chết rồi.”

Trương Kiến Lương mặt biến sắc, lần nữa bóp cò, vụn sắt bắn vào cánh cửa dày.

“ Trương lão đại, bọn ta biết ngươi có hai súng, còn bắn được vài phát nữa, có giỏi bỏ súng xuống, dùng dao chơi với bọn ta.” Người sau cửa cười lớn khiêu khích:

Bành Ngọc ở sau Trương Kiến Lương nói lớn: “ Lão tử còn hai khẩu súng nữa, không giao người ra là chết.”

“ À, gà con thư viện mà dám giết người à? “ Người sau cửa thò đầu ra chế giễu:

Bành Ngọc nghiêng người một cái rời lưng ngựa, lăn một vòng rút súng bóp còn, đoàng một phát vô cùng chuẩn xác, hán tử kia vừa thò đầu trêu chọc đã nát như dưa hấu.

Bắn một phát Bành Ngọc tiếp tục nổ súng về phía cửa, súng của hắn rõ ràng tốt hơn của Trương Kiến Lương rất nhiều, đạn xuyên qua cửa, bên trong tức thì truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

“ Cừu Hải, lão tử không tin, ngươi dám hại bách tính của lão tử.” Trương Kiến Lương xuống ngựa, thong thả buộc ngựa vào cột: “ Không giao người không xong đâu, lão tử biết mục đích của ngươi không ở nữ nhân đó, chẳng qua là muốn dụ lão tử ra mà thôi. Lão tử tới đây, xem ngươi giết nổi lão tử không? Còn là hảo hán thì đừng trốn nữa.”

Bình Luận (0)
Comment