Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1062 - Q5 - Chương 103: Ta Thực Sự Muốn Sống Thêm 500 Năm.

Q5 - Chương 103: Ta thực sự muốn sống thêm 500 năm.

Cuộc đấu tranh sở hữu quyền lực của Đại Minh cuối cùng đã kết thúc.

Toàn bộ trở ngài chắn ngang triều đường biến mất trong một đêm.

Đám Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn, Từ Ngũ Tưởng, Dương Hùng dâng tấu xin từ chức đều bị Vân Chiêu từ chối, bọn họ thấy có lỗi với Vân thị năm xưa cưu mang mình, nguyện ý giao quyền bính để vân du thiên hạ.

Để Vân Chiêu nắm hết quyền hành.

Đúng là một đám có bệnh mà.

Đám này trong lòng còn nhớ ơn Vân thị, chứ đổi sang nhóm bạc bẽo lên, Vân Chiêu có mà càng khó làm hoàng đế.

Đừng nói quan viên Đại Minh đều là người trung thành với Vân thị, hiện mà nói, chỉ người đã chiến tử mới là trung thành với Vân thị thực sự, chỉ cần còn sống thì không trung thành thuần túy nữa. Giờ Vân Chiêu thêm thấu hiểu cái gọi là có thể cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, khó cùng nhau chung hưởng thái bình.

Lập quốc dễ, giữ được nó gian nan vô cùng.

Vân Chiêu mất ngủ, khi Tiền Đa Đa và Phùng Anh ngủ say, y nhìn các nàng rất râu ... Chỉ là trừ Tiền Đa Đa khi ngủ thi thoảng thổi bong bõng mũi, Phùng Anh thi thoảng ngáy vài tiếng thì y không thấy cái gì cả.

Bây giờ Vân Chiêu rảnh rỗi rồi.

Vân Chiêu gọi ca vũ đoàn tới biểu diễn cho y xem, ca vũ rất hay, rất đẹp, mặc dù những mỹ nữ đó Vân Chiêu chỉ cần muốn là được, có điều y vẫn đuổi lui, một mình uống rượu có vẻ càng khoan khoái hơn có người bầu bạn.

Đua ngựa, hãn huyết bảo mã của Vân Chiêu có thể thắng bất kỳ con ngựa nào, nói một cách chuẩn xác, chẳng ai dám thắng y.

Xem đấu vật, hai hán tử cường tráng ở lôi đài vật lộn bất phân thắng bại, rõ ràng một chiêu khóa họng là xử được đối phương, nhưng lại đi nắm lấy cánh tay, cuối cùng bị người ta vật ngược lại.

Chọi chó, đi xem một lần là Vân Chiêu hạ lệnh cấm tiệt luôn, thứ này quá tàn nhẫn.

Chọi gà, hai con gà trọc như Vân Dương vậy, mổ nhau be bét máu, trông không hay ho gì cả, cũng nên cấm tiệt.

Chọi dế mèn, món này cũng được Vân Chiêu thích một thời gian, chỉ là vào buổi xế chiều nào đó, nhìn thấy ráng chiều đỏ rực, như nhớ ra cái gì, đem Kim Đầu đại tướng quân trong hũ ra nuôi con gà chọi mới mọc lông.

Phùng Anh hi vọng trượng phu đi cưỡi ngựa cùng mình, bị Vân Chiêu từ chối.

Tiền Đa Đa không biết kiếm đâu ra một tiểu cô nương trắng trẻo xinh xắn tặng y, thiếu chút nữa bị Vân Chiêu ném nghiên mực chết cả hai ...

Tóm lại Vân Chiêu toàn thân bứt rứt.

Tiền Thiểu Thiểu cẩn thận tới tìm Vân Chiêu uống rượu, rào trước đón sau nói phế truất cái gọi là Minh ước Yến Kinh kia, bị tỷ phu tát cho hai cái.

“ Trẫm muốn xuất chinh.” Một ngày nọ, Vân Chiêu mặc vào khải giáp đã lâu lắm chưa mặc, xách kiếm chỉ Lê Quốc Thành:

Lê Quốc Thành không bất ngờ, cẩn thận thi lễ:” Bẩm đại soái, chúng ta đánh nơi nào?”

“ Tên nghịch tặc Lý Hồng Cơ chưa bỏ dã tâm lang sói, nhiều lần xâm phạm biên cương, phải dẹp.”

“ Bẩm đại soái, nay Lý Hồng Cơ cách xa vạn dặm, đang đánh nhau với gấu trắng, hay đại soái đổi kẻ địch khác.”

“ Vậy đổi sang Đa Nhĩ Cổn, tên này hùng tâm chưa dứt, là mối họa khó lường, không diệt không được.”

“ Bẩm đại soái, nghe nói Đa Nhĩ Cổ đang ở cực bắc chặt cây đóng thuyền, tựa hồ muốn vào bắc hải.”

Vân Chiêu bất ngờ: “ Hả, hắn muốn tự sát à?”

Lê Quốc Thành kế thừa truyền thống thư ký của hoàng đế, tất cả đều chuẩn bị trước, vô cùng chu đáo: “ Khởi bẩm bệ hạ, theo giám sát bộ truyền tin, Đa Nhĩ Cồn bắt được một số dã nhân sống bằng nghề giết báo biển, từ dã nhân biết được, ở đối diện đại dương có mảnh đất càng cổ xưa hơn, tới nay không có bóng người.”

Vân Chiêu trầm mặc rất lâu cuối cùng cởi mũ trụ, tháo giáp, đưa kiếm cho Lê Quốc Thành cảm thán: “ Lý Hồng Cơ rốt cuộc không bằng Đa Nhĩ Cổn.”

Không biết Kiến Nô tới mảnh đất đó có sống được không, nhưng nhìn từ góc độ văn minh nhân loại, chắc chắn là hành vi dũng cảm, bi tráng, thậm chí là vĩ đại đáng khen ngợi.

Vân Chiêu không muốn trải qua chuyện dũng cảm, vĩ đại gì nữa, dù sao những từ tán dương đó dùng máu, xác người trải thành.

Loại chuyện đó tổ tiên người Minh làm rất nhiều rồi, giờ ít làm một chút, sống hạnh phúc chút, yên ổn chút, nằm dưới phúc ấm của tổ tiên nghiên cứu làm sao sống cho tốt là được.

Về phần phái quân đội đi truy sát Kiến Nô, giết sạch ở cực bắc thì ngay cả trong mơ Vân Chiêu cũng chưa từng nghĩ tới.

Lúc này phái quân đội đi cực bắc không phải là tác chiến, mà là mưu sát.

Khí lạnh Tây Bá Lợi Á (Siberia) sẽ khiến quân đội Đại Minh nếm thử thất bại lớn nhất.

Từ tin tức từ phương xa truyền về có thể nhìn ra được, Lý Hồng Cơ chỉ còn lại chưa tới 5 vạn người, Kiến Nô cũng chưa tới 20 vạn. Phải biết khi Lý Hồng Cơ rời Cẩm Châu có tới 40 vạn, mà người Kiến Châu bắc thượng, già trẻ nam nữ cộng lại trên 70 vạn.

Đó là cuộc viễn chinh bi tráng nhất lịch sử nhân loại.

Chén vàng rượu quý đấu mười ngàn

Mâm ngọc thức ngon đáng vạn quan

Ngừng tay ném đũa không sao nuốt

Rút gươm trông khắp dạ bàn hoàn

Đó là trạng thái của Vân Chiêu bây giờ, đám thần tử biết hoàng đế không thoải mái, vì thế nào là món ngon, nào châu báu, nào mỹ nữ, nào trần cầm dị thú, toàn bộ được đưa tới Yến Kinh.

Không có tên thần tử không có mắt nào đi ra khuyên can hoàng đế, không ai chỉ trích hành vi của thần tử, ngay cả Tiền Khiêm Ích cũng kiếm vài bộ sách cổ cực quý giá từ thời Tống đưa lên kinh thành.

Thời khắc này chỉ cần làm hoàng để vui vẻ, kể chế độ phân quyền được tiếp tục duy trì, hi sinh bao nhiêu cũng là lãi, dù hoàng đế có biến thành hôn quân chỉ biết ăn chơi hưởng lạc không để ý tới triều chính cũng đáng.

Vì thế bọn họ sẵn lòng đưa Vân Chiêu lên đầu, dù đưa vào điện thờ cũng được.

Thay đổi này với chí sĩ thiên hạ mà nói là điều tốt không thể tốt hơn, chỉ có thế thiên hạ mới có phá vỡ được vòng tròn quái ác, trường tồn vạn năm.

Vân Chiêu nhìn thấu tâm tư của những kẻ này.

Nhưng y không hành động gì, vì y biết trong trăm năm sau đó hoàng đế là một cái nghề có độ nguy hiểm cao.

Bất kể là hoàng đế ở đâu trên thế giới này.

Hoàng triều diệt tuyệt là đại xu thế, điều y có thể làm là thừa cơ chuẩn bị trước, không tính vị hoàng đế nước Anh xúi quẩy kia thì Vân Chiêu là hoàng đế đầu tiên chủ động giao ra một phần quyền lực.

Vân Chiêu không muốn con cháu mình phải trải qua cuộc sống của Sùng Trinh, Phổ Nghi.

Chỉ là biết thì biết đấy, nhưng quyền lực là thứ một khi dính vào nó như thuốc gây nghiện, mất đi một phần quyền lực, không khác nào xẻo thịt y.

Y cho rằng mình là người có cái nhìn thoáng đạt về quyền lực, vậy mà khi chuyện xảy ra, vẫn sợ hãi, lo lắng, nóng nảy, đủ các loại tâm trạng xấu kéo tới, khiến y gần như phát điên.

Bình quân một ngày long nhan đại nộ tám lần thì người sắt cũng không chịu nổi.

“ Hôm nay bệ hạ chỉ nổi giận hai lần, thế là tốt rồi.”

“ Vậy đừng thay đổi chế độ ẩm thực của bệ hạ, tiếp tục thế này, bệ hạ sẽ có một ngày bình thường lại.”

“ Thời gian này mọi người nhẫn nhịn chút, có ấm ức gì cũng thu lại cho lão tử, đây là thay đổi bằng trời, bệ hạ rất vất vả, nếu làm hỏng chuyện lớn, nghiêm trừng không tha.”

“ Bệ hạ hôm nay không nổi giận, chỉ có lúc ngủ là không yên, giơ nghiên mực lên đập Lê Quốc Thành rồi lại đặt xuống, xem ra bệ hạ đã khống chế được bản thân.”

“ Mỹ nhân đưa tới bị bệ hạ đuổi khỏi hoàng cung, tình cảm của bệ hạ với hai vị hoàng hậu thật sâu đậm, không vì chuyện này mà buông thả.”

“ Hôm nay bệ hạ hát một bài quái lắm, nhưng rất dễ nghe, đại ý là, ta còn muốn sống thêm 500 năm ...”

Bình Luận (0)
Comment