Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1069 - Q5 - Chương 110: Sự Lựa Chọn Thống Khổ.

Q5 - Chương 110: Sự lựa chọn thống khổ.

Hàn Tú Phân vì sao cao hứng khi Vân Hiển được phong vương? Đó là vì nàng ở gần chùa được ăn lộc Phật, chỉ cần tiền lệ này mở ra thì khả năng rất cao, sau một chuỗi danh hiệu của nàng rất có khả năng thêm cái hàm công tước nào đó.

Chỉ cần nàng tìm một cái đảo không người, đặt cho cái đảo nó một cái tên thật hay, nàng sẽ thành công tước của cái đảo đó.

Đại Minh hoàng đế chưa bao giờ là người lòng dạ rộng rãi, tất cả người cho rằng y có lòng dạ bao la đều sống không bằng chết kìa.

Phóng khoáng từ bỏ quyền lực ư, ngươi nghĩ Vân Chiêu là thánh mẫu à?

Vân Hiển tất nhiên coi cha mình thành người nghĩa khí ngút trời, giống bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy.

Hàn Tú Phân không nghĩ thế đâu.

Đám Trương Quốc Trụ, Từ Ngũ Tưởng, Hàn Lăng Sơn vì quá hiểu Vân Chiêu, nên khi Vân Chiêu buông quyền mới như ngồi trên bàn chông.

Giờ cả đám đang yên tĩnh đợi hoàng đế phản kích kia kìa.

Nhưng bọn họ không ngờ, Vân Chiêu thự sự buông quyền ở trong nước, vì bù đắp, y sẽ lựa chọn ở hải ngoại.

Chỉ cần tác thành cho Vân Hiển, chỉ cần phong Diêu thân vương, thì sau đó sẽ có công, hầu, bá, tử, nam để bảo vệ quanh vị Diêu thân vương này.

Từ xưa tới nay ai thân với hoàng thất nhất?

Chính là huân quý.

Vân Chiêu đã chặn đường sản sinh huân quý ở trong nước.

Nhưng ở hải ngoại, chế độ chính trị tiên tiến của Lam Điền không phù hợp, vì xã hội tương đối lạc hậu, chấp hành thống trị phong kiến ở hải ngoại là điều cần thiết.

Thời cơ lúc này đã chín muồi rồi, Hàn Tú Phân tin rằng, bất kể là quốc tướng phủ, giám sát bộ, pháp bộ hay là đại biểu quốc hội đều không làm trái ý Vân Chiêu.

Như thế này công tước Hàn Tú Phân xuất hiện không còn xa nữa ...

Hàn Tú Phân từ lâu không còn là nữ tử nóng tính xấu xí của thư viện, càng không phải là nữ dã nhân thích nhốt mình trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu thanh môi tố (penicillin) nữa.

Nàng là một tướng quân, một chính khách, đồng thời cũng là một dã thú quyền lực.

Đã bỏ bao công sức ở Nam Dương này, thậm chí có thể nói thời gian nàng ở nơi này đã dài hơn cả quãng thời gian ở trên đất liền, nàng đâu cam lòng một ngày nào đó sẽ bị điều về nước nhận cái trang viên không quá nghìn mẫu dưỡng già.

Điều đó là không thể nào.

Nàng thích lưu lãng trên biển, thích tác chiến, thích ở thời khắc sinh mạng như chỉ mành treo chuông giành lấy thắng lợi.

Nàng thích lúc sóng yên biển lặng, nàng thích cầm một cốc cà phê, ngồi ở dưới mái hiện căn nhà gỗ bên biển, ngắm cảnh trời nước liền một dải, khi đó nàng rất bình tĩnh.

Chỉ người thân cận nhất với Hàn Tú Phân mới biết, cứ vào lúc cuồng phong bạo vũ, nàng dẫn tên nô lệ khổng lồ của mình điều khiển một chiếc thuyền nhỏ ra biển, mặc ai ngăn cản thế nào, nàng vẫn không từ bỏ cuộc chiến với sóng gió.

Vì thế nàng không muốn trở về nữa.

Hàn Tú Phân học được một cách hay của người Châu Âu, liền cùng Vân Chương mật mưu với nhau.

Vân Hiển phong vương chính là đi bước đầu tiên của kế hoạch này, giờ đợi kết quả thôi, nàng không quá lo với tình hình trong nước nhu vậy, hoàng đế hướng mũi giáo ra ngoài, tin rằng quần thần đều vui vẻ ...

……. …………

“ Yên tĩnh, tức là không làm gì hả?”

Hạ Hoàn Thuần vừa xem thư của sư phụ, vừa nằm trên ghế để Vân Xuân đánh đòn.

Tổng cộng là 20 roi, ăn đòn xong hắn kéo quần ngồi dậy, hỏi Vân Hoa đang dương dương đắc ý.

“ Ta không biết.” Vân Hoa trả lời không biết một cái hùng hồn, nàng vẫn vô tri như cũ:

Hạ Hoàn Thuần thở dài:” Ta biết hỏi cũng bằng không mà, rốt cuộc sư phụ phái các ngươi tới trừng phạt ta, hay là xem mông ta?”

Vân Xuân thu roi lại cười hì hì:” Lại không phải chưa từng xem qua.”

“ Nếu là trừng phạt, các ngươi đừng gãi ngứa như thế, phụ sự kỳ vọng của sư phụ ta.”

“ Thế ngươi có sửa không?”

“ Không.”

Vân Hoa nói:” Coi như xong, dù sao thiếu gia không ở bên cạnh, đánh nặng hay đánh nhẹ đều thế, thiếu gia mà thực sự muốn trừng phạt ngươi đã không cử tỷ muội bọn ta tới. Giờ việc thiếu gia an bài đã xong, có thể đưa ta đi xem kho báu chưa?”

Hạ Hoàn Thuần không thích ứng được với kiểu đổi đề tài này: “ Kho báu nào chứ?”

Vân Xuân hắng giọng: “ Trước khi bọn ta đi, Đa Đa hoàng hậu nói thế này ... Xuân Xuân, Hoa Hoa, các ngươi tới Tây Vực phải đi xem kho báu của Thuần Ca Nhi, lấy chút bạch ngọc, thanh ngọc thượng đẳng về làm cúc áo.”

Hạ Hoàn Thuần trố mắt có cái lý do nào ít có lý hơn không: “ Dùng bạch ngọc, thanh ngọc làm cúc áo á?”

Vân Hoa gật đầu nói như thật:” Dùng vàng bạc thì tục quá, cho nên Đa Đa hoàng hậu muốn ít bạch ngọc, thanh ngọc, phỉ thúy, mã não, miêu nhãn thạch làm cúc áo.”

“ Thế muốn bao nhiêu?”

“ Thì ba xe là được, dù sao nhà ta ít người mà.”

Hạ Hoàn Thuần thấm mồ hôi, hắn hiểu ra rồi, đây mới là sự trừng phạt thực sự của sư phụ dành cho hắn, nói chuyện với hai nữ nhân này quá thống khổ.

Vân Xuân tới gần hắn thì thầm:” Nhị hoàng tử ra biển đi Nam Dương rồi.

Lại gì nữa, Hạ Hoàn Thuần đau đầu: “ Vân Hiển đi Nam Dương thì liên quan gì tới ta?”

Vân Xuân nói thật nhỏ: “ Đa Đa hoàng hậu bảo ta nói với ngươi câu này, Nhị hoàng tử sắp thành thân vương ngoài biển rồi.”

Hạ Hoàn Thuần chấn động hít sâu một hơi, sau đó hết sức khách khí sai phó tướng dẫn Vân Xuân, Vân Hoa tới kho báu, còn hắn ở lại thư phòng, cầm thư sư phụ lên soi từng chữ một.

Nội dung trong thư không có gì thay đổi, vẫn toàn là lời trách mắng, cùng cảnh cáo nghiêm khắc, nói Vân Chương, Vân Hiển đều có đường riêng phải đi, không cần sư huynh hắn ở sau tính toán hộ.

Chỉ là bây giờ đọc, hắn lại thấy ý vị khác, rốt cuộc nên lựa chọn sao đây.

Vân Xuân, Vân Hoa chọn được rất nhiều bảo ngọc, biểu hiện của hai nàng rất tự nhiên, cũng chẳng tỏ ra quá hoan hỉ, xem ra thực sự đi chọn vật liệu làm cúc áo thật rồi.

Nhưng khi Hạ Hoàn Thuần lấy ra hai túi vàng cám, vẻ mặt các nàng khác hẳn.

“ Đa Đa hoàng hậu nói rồi, ngươi phải đưa 100 lượng vàng mới nói, hai túi vàng cám này có 50 lượng. “ Vân Hoa làm vẻ mặt, bọn ta biết cả đấy:

Hạ Hoàn Thuần không mặc cả, sai người đi lấy hai túi vàng cám nữa.

Vân Xuân lúc này mới lên tiếng: “ Đa Đa hoàng hậu hi vọng ngươi có thể sớm ngày đi phương nam, chớ hao phí sức lực ở Tây Vực nữa.”

Hạ Hoàn Thần cau mày: “ Trận chiến Tây Vực chỉ còn lại mỗi cuộc chiến năm nay nữa thôi, đợi chiến sự kết thúc, cương vực Tây Vực sẽ cố định, khiến man tộc không dám xâm phạm, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận nạp cư dân Tây Vực ...”

Vân Hoa xua tay liên hồi: “ Mấy chuyện đó bọn ta không hiểu, Đa Đa hoàng hậu nói, ngươi đi Nam Dương sớm, có lợi sớm.”

Hạ Hoàn Thuần lắc đầu:” Chuyện Tây Vực không thể thất bại trong gang tấc như vậy, đây không phải chuyện của riêng mình ta, mà là chuyện của hoàng triều, Tôn Quốc Tín đã tới truyền tới Tây Vực truyền bá Phật giáo, thư viện cũng phái người tới giáo hoa bách tính ....”

Vân Hoa lại lần nữa ngắt lời:” Ngươi nói với bọn ta những lời này để làm gì, bọn ta không hiểu, viết thư cho hoàng hậu ấy.”

“ Ta không viết thư, những lời này các ngươi phải truyền miệng.”

Vân Xuân gãi đầu:” Bọn ta không nhớ được đâu.”

Hạ Hoàn Thuần vỗ tay, lập tức có người khiêng một rương vàng cám ra, đổ một phát, nhấn chìm luôn chân hai nàng.

Khi mắt Vân Xuân, Vân Hoa sắp thành màu hoàng kim thì Hạ Hoàn Thuần nói: “ Nếu các ngươi không thể truyền chính xác từng lời về cho hoàng hậu thì trả vàng cho ta.”

Dưới sự thúc đẩy của vàng, Vân Xuân, Vân Hoa ở lại mười ngày, học thuộc lòng không sai chữ nào mới được Hạ Hoàn Thuần cho mang vàng hối lộ, theo cùng đội quân vận chuyển về quan nội trở về.

Bình Luận (0)
Comment