Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1095 - Q5 - Chương 136: Kế Hoạch Của Địch Tạp Nhĩ. (2)

Q5 - Chương 136: Kế hoạch của Địch Tạp Nhĩ. (2)

Trên tầng cao nhất của giáo đường xuất hiện sáu người thổi kèn, áp chế toàn bộ âm thanh trên quảng trường, tiếng kèn vang lên, mọi người biết chuyện gì sắp diễn ra, cho nên dần yên tĩnh.

Những người ở gần rối rít đứng thẳng người, dùng ánh mắt nồng nhiệt nhất nhìn cửa sổ trống không.

Người ở xa thì nhón chân hết cỡ, vươn dài cổ cố gắng để thân thể được tới gần sự tồn tại vĩ đại nhất nhân gian.

Cửa chính của đại giáo đường từ từ mở ra.

Đi đầu là từng mục sư cầm cờ chữ thập, mỗi người bước đi rất đều, giống như là dùng thước đo vậy. Theo sát sau họ là những binh sĩ mặc trang phục hai màu vàng lam, tay cầm kích cổ xưa, hết sức uy vũ, 25 sĩ quan, 4 quan quân.

Bọn họ đi ra đứng yên tĩnh ở đài cao, ngăn cách quý tộc và bình dân khỏi giáo hoàng.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ lau mồ hôi trên trán, lén lút lùi lại phía sau, nó rất lo 300 mét chưa đủ an toàn khi 5000 cân thuốc nổ phát nổ, thực ra nó chẳng biết quanh đây còn chỗ nào có thể gọi là an toàn nữa không?

“ Cháu làm sao thế, bị mặt trời chiếu vào à?” Giáo sư Mạt Lý Tư biết ngài Địch Tạp Nhĩ mạo hiểm tiếp xúc với giáo hội kỵ sĩ đoàn chính là vì muốn tìm chỗ dựa đủ vững cho đứa bé này, đó là toàn bộ hi vọng của ngài Địch Tạp Nhĩ:

Về sau đứa bé này nhất định sẽ là quý tộc cao quý hơn nữa nắm đại quyền trong tay, bây giờ quan tâm một chút, sau này nói không chừng có kết quả tốt.

“ Cháu muốn leo lên bức tượng kia để xem cho rõ.” Tiểu Địch Tạp Nhĩ chỉ chân đế bức tượng thánh mẫu nói nhỏ:

Mạt Lý Tư cười cho phép, Tiểu Địch Tạp Nhĩ lập tức chạy ra phía sau bức tượng, bức tượng này không cao lắm, dù có đổ xuống cũng không gây hại tới nó.

Tiếng kèn lần nữa vang lên, đáp bồ câu dưới mái hiên thánh đường bay lên, rất loạn song cũng rất tráng lệ.

Cùng lúc đó tiếng chuông giáo đường vang lên.

Giáo hoàng Á Lịch Sơn Đại VII đội vương miệng mặc lễ phục ở cửa sổ chính giữa giáo đường, lúc này vừa vặn là mười hai giờ, vì thế có mười hai tiếng chuông.

Thừa lúc tất cả mọi người nhìn vào giáo hoàng, Tiểu Địch Tạp Nhĩ ngồi xuống lặng lẽ đếm tiếng chuông.

" ... Sáu, bảy, tám, chín, mười ..."

Khi nó vừa đếm tới mười thì dưới chân hơi rung chuyển, nó lập tức nằm bẹp xuống đất, không chậm trễ lấy một giây.

Ba quả đạn pháo gần như cùng lúc rít chói tai bắn vào chỗ giáo hoàng, tiếp ngay đó mười ba quả đạn pháo từ bên kia sông bay sang.

Nhận ra đầu tiên là đoàn trưởng Đạt Lạp Tha Lôi, nhiều năm qua ông ta chiến đấu với đế quốc Áo Tư Mạn, rất quen thuộc với tiếng pháo của họ.

Đoàn trưởng Ngõa Địch Tư là người đầu tiên hô lên:” Địch tập kích.”

Vừa hô xong thì vị trí cửa sổ có ba tiếng nổ lớn, hòa vào tiếng chuông thứ 12, chấn động màng nhĩ.

Mọi người trơ mắt nhìn loạt đạn pháo đen xì bay vèo vèo qua cửa sổ đã bị bắn tan nát.

“ Địch ....”

Không đợi vệ binh Thụy Sĩ có phản ứng, mặt đất bỗng dưng bồng bềnh, những tiếng động ù ù phía dưới truyền lên, tiếp đó là đá trải sàn bay vun vút, che lấp cả tiếng người, rồi thình lình một tiếng sấm nổ ngay đỉnh đầu mọi người.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhắm tịt mắt, làn sóng chấn động từ phía giáo đường ập tới, Thánh Mẫu lập tức gãy làm đôi, cái đầu rơi xuống chân đế đá nhảy lên, lăn tới chân Tiểu Địch Tạp Nhĩ, dùng ánh mắt từ bi nhìn nó.

Người trên quảng trường bất kể là quý tộc, bình dân, tăng lữ đều hỗn loạn, quý tộc quan trọng được hộ vệ dùng lá chắn che kín, chỉ có thể che được tảng đá, gạch vụn, chứ còn cả bức tượng thiên sứ bằng bạch ngọc rơi từ trên trời xuống thì ...

Tiểu Địch Tạp Nhĩ hít phải khói bụi trộn lẫn thuốc súng làm hắn hơi liên hồi, nó vẫn không ngừng đếm.

"Hai mươi, hai mươi mốn, hai mươi hai ...."

Khi nó đếm tới 90, trận địa hỏa pháo Áo Tư Mạn ở bên kia sông mới rút.

" Ba mươi, ba mốt, ba hai ..."

Những tiếng nổ, tiếng la hét, khóc lóc lẫn lộn làm lỗ tai nó bùng nhùng, nó mặc kệ, nó chọn được chỗ nấp tương đối an toàn rồi, thân thể còn chưa phát triển hết của nó, chẳng may bị đám đông xô đẩy, dẫm đạp còn nguy hiểm hơn.

"Bốn mốt, bốn hai, bốn ba ..."

Lúc này một số hộ vệ tổ chức lại chạy sang phía bên kia bờ sông, quảng trường bốc lên khói đen ngùn ngụt.

“ Tập hợp về phía ta.” Đạt Lạp - Tha Lôi hất thi thể hộ vệ sang bên, rút kiếm giơ lên cao quát:

Ông ta vừa dứt lời, một người ăn mặc kiểu người hầu từ sau lưng lao tới, kinh nghiệm trận mạc phong phú, ông ta lách người né, thanh chùy thủ kia vẫn đâm vào lưng ông ta, để lại vết máu dài, tên người hầu chưa có động tác tiếp theo thì bị hộ vệ của ông ta đâm bảy tám nhát, gục xuống.

Đạt Lạp Tha Lôi tuy né được chỗ hiểm, nhưng vẫn trọng thương, tập tễnh đi tới chỗ Ngõ Địch Tư hét lớn:” Ông toàn quyền chỉ huy.”

Ngõa Địch Tư không đùn đẩy, dẫn hộ vệ đi, dựng lá cờ của mình ở đài cao.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Đạn pháo vẫn rơi xuống như mưa, bắn đi khắp nơi, không cần biết người ngăn cản đường đi là ai, đều đập nát bét.

Khi tiếng kèn đồng vang lên, Tiểu Địch Tạp Nhĩ đã đếm tới 80.

Không có đạn pháo rơi xuống nữa, sớm hơn mười giây rồi, đám kỵ sĩ đã hành động nhanh hơn dự tính, nhưng ở quảng trường càng thêm nguy hiểm, luôn có người chết bất tri bất giác.

Kỵ sĩ đoàn được lệnh bao vây quảng trường từ vòng ngoài, không cho bất kỳ một ai ra ngoài, những tên thích khách lần lượt ngã gục dưới súng của họ.

Tiếng kèn mỗi lúc một gấp, người kỵ sĩ đoàn ùn ùn kéo tới, đám thích khách tranh thủ cơ hội giết quý tộc biến mất, không còn sự kiện ám sát diễn ra nữa.

Lúc này khói đen tan dần, quảng trường trang nghiêm chỉ còn lại máu, thi thể, gạch đá và người bị thương rên la khắp nơi ...

Tiểu Địch Tạp Nhĩ vừa mở mắt ra một cái, thấy cái đầu giáo sư Mạt Lý Tư chảy máu ròng ròng, những người khác kêu la thảm thiết, thấy mình lành lặn có vẻ không phù hợp, nó kiếm cục đá đập vào mũi ...

Máu mũi chảy ra, Tiểu Địch Tạp Nhĩ chẳng bận tâm, mắt nhìn tòa tháp lâu đổ một nửa, không sụp đổ như mong muốn của nó, cái giáo đường khốn kiếp này thực sự quá kiên cố.

Đám giáo sư nhận ra Tiểu Địch Tạp Nhĩ liền chạy tới bao vây lấy nó, tất cả nấp sau bức tượng thánh mẫu, dù tiếng pháo đã dừng họ cũng không muốn đi, cứ nấp ở đó liên tục kêu "Chúa ơi, chúa ơi ..."

Mái tóc đỏ rực của giáo sư Mạt Lý Tư toàn máu và bụi, gương mặt đã trắng càng thêm trắng, các vị khác chẳng khá hơn, nhưng so với đám quý tộc, thương tích của họ chẳng đáng nhắc tới, chẳng qua bị ít đá vụn làm xước xát thôi.

Quảng trường là khung cảnh tang thương.

Giáo sư Mạt Lý Tư cuối cùng lấy được dũng khí rời chỗ nấp an toàn, tích cực tham gia cứu người, Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng vậy, nó xé lễ phục trắng muốt của mình, băng bó cho một thiếu nữ xinh đẹp bị thương ở chân, thấy thiếu nữ nhìn mình chằm chằm, hôn lên trán cô:” Chúa phù hộ, cô thật may mắn.”

Thiếu nữ bị đau tới ngất xỉu, Tiểu Địch Tạp Nhĩ để đó, đi tìm người may mắn sống sót khác.

Lại giúp thêm một phu nhân mỹ lệ băng bó đầu, Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhìn cả quảng trường, mùi cháy khét rất nặng, nhưng làm người ta khó chịu nhất là mùi máu cùng với mùi thối lẫn vào đó.

Một binh sĩ kỵ sĩ đoàn chạy qua, cũng đang cứu chữa người sống sót, Tiểu Địch Tạp Nhĩ hỏi:” Bắt được thích khách chưa, ta muốn hành hình hắn.”

“ Chưa bắt được, chúng chạy rất nhanh.”

“ Giáo hoàng có làm sao không?”

“ Giáo hoàng bình an, nhưng gãy chân rồi, từ gối trở xuống biến dạng.”

Tiểu Địch Tạp Nhĩ hết sức thất vọng, nhưng lúc thấy tháp giáo đường không sụp đổ là nó biết kế hoạch không thành, bề ngoài nó thở phào làm dấu thánh:” Tạ ơn Chúa.”

Bình Luận (0)
Comment