Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1108 - Q5 - Chương 149: Ta Tới Rồi.

Q5 - Chương 149: Ta tới rồi.

Đại Minh đã ở gần lắm rồi, từ sự hung phấn của đám thủy thủ trên tàu, từ sự xuất hiện của ngày một nhiều thương thuyền mang cờ Đại Minh, mọi người như có thể cảm giác được mùi Đại Minh trong không khí.

Những vị giáo sư cùng gia quyến Châu Âu hết sức cao hứng, hành trình dài ngày sắp kết thúc, đích đến ở trước mắt, bọn họ nhập gia tùy tục thay trang phục Đại Minh, dọc đường đi cũng học tiếng Đại Minh, trọ trẹ nói với nhau, vì sai rất nhiều nên luôn gây ra rất nhiều tràng cười sảng khoái.

Tuy ngôn ngữ Đại Minh rất khó, nhưng đối với những người thiên phú học tập cực cao này thì không thành vấn đề, ít nhất ở mặt giao lưu đơn giản với nhau thường ngày rất dễ dàng.

Đám người Trương Lương vì gần tới quê nhà mà kích động, các học giả thì khoan dung, biểu thị lý giải, đó là chân tình, là phản ứng bản năng của con người.

Cho dù là khi đi qua An Nam, quan viên đương địa đưa tới ít món ăn địa phương đơn giản, bọn họ cũng ăn rất ngon lành, không ai biểu thị có vấn đề gì về món ăn, còn có người thỉnh giáo lễ nghi ăn uống ở nơi này.

Rồi đăng tháp cao lớn dấu hiệu của Quảng Châu xuất hiện trong tầm mắt, toàn bộ người trên thuyền đều hò reo, tới nơi này biểu thị chuyến lữ hành kéo dài một năm kết thúc.

Chiến hạm từ từ cập bến dưới sự chỉ huy của thuyền dẫn đường, Tiểu Địch Tạp Nhĩ ra mũi thuyền, giang rộng tay hướng về khung cảnh hùng tráng trước mắt, kích động hô lên :” Ta tới rồi.”

Hạm trưởng Lại Đỉnh Thành rời thuyền trước tiên, đứng cuối cầu tàu, tươi cười tiễn mỗi vị khách trên thuyền.

Mà quan viên Hồng Lư Tự đồng loạt mặc thanh bào râu ngắn đợi ở dưới thuyền thì cười càng tươi.

Trương Lương đi cùng ngài Địch Tạp Nhĩ xuống thuyền, không đợi hắn giới thiệu quan viên Hồng Lư Tự đã tới dùng tiếng Pháp chắp tay thi lễ:” Đại Minh hoan nghênh ngài Địch Tạp Nhĩ.”

Ngài Địch Tạp Nhĩ nhìn đám đông bận bịu ở cảng, dùng tiếng Đại Minh đáp lại:” Ta tới một quốc gia vĩ đại.”

Quan viên Hồng Lư Tự khiêm tốn nói:” Đại Minh tuy vĩ đại, tiên sinh tới làm quốc gia cổ xưa này tỏa ra ánh sáng mới.”

Hàn huyên khách khí vài câu, ngài Địch Tạp Nhĩ chủ động hỏi: “ Bọn ta có quyền tự chủ chứ?”

“ Ngài là vị khách tôn quý nhất Đại Minh, ngài ở đây giống như ở Pháp Lan Tây vậy, mỗi yêu cầu của ngài đều được chúng tôi cân nhắc nghiêm túc, đồng thời cung cấp sáng tạo điều kiện tốt nhất cho ngài và các tùy viên. Sẽ không có bất kỳ hạn chế nào cả.” Quan viên dáp dứt khoát:

Đây là tín hiệu tốt, nhưng ngài Định Tạp Nhĩ chưa tin hẳn:” Nghe nói hoàng đế đang ở Quảng Châu, không biết ta có may mắn được cận kiến hoàng đế không?”

“ Bệ hạ nghe nói tiên sinh từ vạn dặm xa xôi tới Đại Minh sớm muốn gặp một lần, chỉ là nghe nói tiên sinh đi được mệt mỏi, nên sai chúng tôi tới đón tiên sinh tới dịch quán nghỉ ngơi, đợi sức khỏe tiên sinh phục hồi, bệ hạ sẽ bày bữa tiệc thịnh soạn tẩy trần cho tiên sinh.” Quan viên khách khí nói:

“ Thật tốt, trái tim băng giá của ta rốt cuộc có chút ấm áp rồi.” Ngài Địch Tạp Nhĩ tuy là học giả, nhưng không xa lạ chuyện xã giao, nói chuyện rất khéo:

Tiểu Địch Tạp Nhĩ một mình đứng ở đường phố Quảng Châu, mái tóc của nó lấp lánh như hoàng kim, khiến rất nhiều người chú ý.

Vốn người như nó lúc này sẽ bị thị bạc ti thu nạp, sống gian khổ để mỗi ngày kiếm ba bữa no bụng.

Rõ ràng thiếu niên này không phải lưu dân dị tộc, áo bào thiên thanh trên người nó giá trị không nhỏ, giày da ở chân cũng chế tác cầu kỳ, hơn nữa dát vàng bạc làm trang sức.

Tay nó cầm chiếc quạt gấp, đó là tiêu chí của văn nhân Đại Minh, chuôi quạt đeo mặt ngọc, hơi lay động rất quy luật.

Hông nó buộc tơ vàng, cuối tơ vàng là túi gấm, đây hoàn toàn là trang phục của một quý công tử.

Lúc này thành Quảng Châu bị Dương Hùng đào bới lộn xộn, không đẹp mắt chút nào, Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhìn cái gì cũng lạ lẩm, đầy hứng thú.

Có hai công sai tới kiểm tra yêu bài của nó, sau đó kính lễ rời đi, trước khi đi còn nhắc đó đeo yêu bài ở đai lưng, yêu bài của nó tới từ Trương Lương, chúng minh nó là người thư viện Ngọc Sơn.

Loại yêu bài này ở Quảng Châu gần như không có, vì làm bằng gỗ đào cổ kính, chỉ thư viện Ngọc Sơn mới cấp được.

Trước khi nó lấy yêu bài ra, người qua đường nhìn nó với ánh mắt lãnh đạm, thế giới như chỉ có hai màu trắng đen, nó chỉ là người khách qua đường. Khi lấy yêu bài ra, thế giới tức thì bừng sáng muôn màu.

Những người nhìn nó với ánh mắt cổ quái đề phòng tức thì trở nên đầy thiện ý.

“ Tiểu công tử, bụng có đói mời tới Lai Hương Lâu, món ăn ở đây là ngon nhất, trong đó có ba món tới từ thư viện Ngọc Sơn, tiểu công tử thử xem.”

“ Ái dà dà, tiểu công tử nhìn một cái là biết nhân vật phong lưu tiêu sái, sao có thể tới chỗ thô bỉ như Lai Hương Lâu ăn cơm, Mai Hương Các của ta thì khác, chẳng những có cá tươi, còn có tiểu nương tử đánh đàn ca hát ...”

“ Cút đi, lão bảo tử ngươi đừng dạy hư tiểu công tử, tới Đại Thành Đức mới đúng ....”

Tiểu Địch Tạp Nhĩ mỉm cười nhìn những người lạ bỗng dưng nhiệt tình chào khách, không để ý, gạt đám đông tới một quán bán lòng bò, nói với bà cụ:” Một bát lòng bò, cay.”

Giọng Đại Minh chính tông làm đám người ý đồ xẻo khách bỏ ý định, rõ ràng đây không phải là tên mọt sách chẳng hiểu gì.

Người thư viện Ngọc Sơn đi ra, hoặc là mọt sách, hoặc là gian như quỷ.

Có điều mặc nho sam thanh quý ngồi đầu đường dùng tăm ăn lòng bò thì đúng là người đầu tiên.

Người thư viện Ngọc Sơn tới Quảng Châu đa phần để làm quan, bọn họ rất chú trọng thân phận, ở thư viện có thể ăn như lợn, ra ngoài một cái biến thành công tử tri thư đạt lý.

Đến cả đi đường cũng đi đường lớn chứ đừng nói gì là ăn tới miệng đầy mỡ.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Địch Tạp Nhĩ một mình ra ngoài, nó vô cùng tò mò với tân thế giới, muốn thông qua đôi mắt mình, nhìn một Quảng Châu chân thật nhất.

Ăn xong lòng bò, nó ném cái bát trúc dùng một lần vào thùng rác cực lớn, kinh động cả đàn ruồi.

Dùng khăn tay lau miệng, ngẩng đầu nhìn tòa trà lâu cao, nghĩ xem có nên vào không?

Một nữ tử áo xanh ở tầng hai vẫy khăn lụa với nó, dùng tiếng Quan Thoại trong trẻo nói có vài vị đồng song muốn gặp nó.

Tiểu Địch Tạp Nhĩ lên tầng hai, được nữ tử áo xanh đưa vào phòng bao, trong phòng bao có sáu người, người lớn tuổi nhất chưa quá 30, nó chưa kịp thi lễ thì nam tử ngồi ghế đầu hỏi:” Ngươi là học tử thư viện Ngọc Sơn à?”

Thái độ không hề tốt, nó nhớ lời lão sư dặn .... Ở Đại Minh, người bạn đáng tin nhất của cháu tới từ thư viện Ngọc Sơn, kẻ địch khó chơi nhất cũng là đồng song thư viện.

Thế nên nó nhướng mày hỏi lại:” Dám hỏi đại danh các vị, có phải là học trưởng tới từ thư viện Ngọc Sơn không?”

Người hỏi nheo mắt:” Ta đang hỏi ngươi.”

Tiểu Địch Tạp Nhĩ gẩy yêu bài:” Mắt mù à?”

Người hỏi quay đầu sang nói với thanh niên đội mũ quan:” Văn Quân huynh, nghe khẩu khí đúng là thứ ngu xuẩn không biết trời cao đất dày của thư viện.”

Văn Quân huynh gật đầu:” Yêu bài không sai, nhưng số hiệu không đúng, màu sắc không đúng, thằng tiểu quỷ này cùng lắm là 15 tuổi, không thể nào yêu bài có màu sắc nhiều năm như vậy.”

“ Yêu bài ở đâu ra?” Thanh niên mắt to râu ngắn quát hỏi:

“ Lão sư cho ta, đợi tới thư viện sẽ thay cái mới.” Tiểu Địch Tạp Nhị ngẩng cao đầu đáp:

Râu ngắn gật gù:” Xem ra đúng rồi, đám Trương Lương mời học giả trứ danh Châu Âu tới Đại Minh giảng bài, đây chắc là thằng bé thông minh mà Trương Lương tìm được.”

“ Ngồi xuống đi, hôm nay là ngày tốt nghiệp sinh thư viện hội tụ, ngươi gặp được thì cùng chúc mừng.” Văn Quân huynh mời:” Ngồi xuống, tự rót tự uống, chờ chút, bọn ta chưa phân thắng bại.”

Bình Luận (0)
Comment