Vân Chiêu nghe tin này hoan hỉ tới giày cũng chẳng đi, một mình chạy ra sân múa may, còn điên điên khùng khùng vài lạy thần linh bốn phương.
Vì thế mặt rồng hớn hở suốt hai tháng.
Trên Ngọc Sơn đã quá chật, Vân Chiêu Hạ lệnh lấy 6000 mẫu đất Long Thủy Nguyên, xây dựng học viện khoa kỹ hoàng gia, liền một lần cấp 600 vạn đồng ngân tệ.
Quốc tướng phủ, khố tàng ti nhiều phen đề xuất nghi vấn, bị hoàng đế quát ngược lại, không cho họ nói một câu ở chuyện này, còn cảnh cáo, dám dị nghị y hoặc dừng cấp tiền, y lấy quân phí ra.
Vân Chiêu cho rằng, 600 vạn đồng ngân tệ còn chưa bằng cái lông chân của Blaise Pascal.
Không chỉ thế y còn hạ quân lệnh khẩn cấp cho Hàn Tú Phân, hạm đội thứ nhất lập tức tây tiến, đảm bảo hai thuyền chở học giả bình an tới Đại Minh.
Cho dù giờ rất ít người nói lời ngu xuẩn kỹ xảo mánh lới, nhưng coi thường nghiên cứu khoa học vẫn còn rất nhiều.
Khoa học là sức sản xuất số một, đám đầu gỗ Trương Quốc Trụ sao hiểu nổi.
Những kẻ đó chỉ biết ra sức làm ruộng, ra sức nuôi gia súc, ra sức đào khoáng, chết mệt mà chẳng làm lên được sự nghiệp gì to tát.
Tộc Hán không có truyền thống nghiên cứu khoa học, dù có vài phát minh đáng nể, nhưng cơ bản trước thời Tống, sau đó thì ít tới đáng thương.
Nguyên nhân chủ yếu vì chính quyền không coi trọng, có phát minh ra rồi cũng chẳng ai để ý.
Còn ở Châu Âu, người có tiền sẵn lòng tài trợ cho học giả tiến hành nghiên cứu khoa học.
Giờ tốt rồi, những người đó bắt đầu chủ động chạy sang Đại Minh, Vân Chiêu tin, chỉ cần mình tiếp tục giữ thông tin Đại Minh, Châu Âu thông suốt, sẽ có càng nhiều học giả tới tìm che chở.
Vân Chiêu nhất định an bài tiền đồ, cuộc sống họ thỏa đáng, nhất định để họ có tôn nghiêm, địa vị, đồng thời coi Đại Minh là quê hương thứ hai.
Vậy ai là người tiếp đãi thích hợp.
Vân Chiêu suy nghĩ hai ngày, cuối cùng trên hội nghị ba sáu người thương thảo Vân Chương thành bộ trưởng đường sắt, y bỏ phiếu phản đối, một phiếu của y tính hai phiếu. Kết cục tỉ lệ 35 chống, 2 thuận, nghị quyết bị hoàn toàn phủ quyết.
Đến tư cách thương thảo lại cũng không có, hồ sơ bị bí thư đem đi đốt luôn, chẳng được lưu trữ.
Vân Chương khấp khởi đợi ngoài cung Nhân Dân, nghe tin không khác gì bị sét bổ trúng đầu.
Từ khi sinh ra tới giờ, Vân Chương chưa bao giờ thất bại toàn diện như thế, trừ hai vị mẫu thân bỏ phiếu thuận, hắn không được một ai ủng hộ, cả hoàng đế phụ thân lẫn các vị thúc bá.
Thất bại, Vân Chương uống rượu giải sầu, uống được chén đầu bị phụ thân trở về đá lăn quay.
Vân Chương giận dỗi lăn lộn trên mặt đất, khóc lớn một hồi, rốt cuộc là người trưởng thành, khóc xong đứng dậy rót rượu uống liền ba chén:” Con làm gì sai, thời gian trước đúng là con có ra mắt nói đỡ cho một vài bộ hạ, nhưng con cũng tuyên bố rõ, cần tra vẫn phải tra, chỉ hi vọng bọn họ điều tra nhanh một chút, nếu vấn đề không lớn thì nhanh chóng kết án, đâu cản trở gì.”
Vân Chiêu ném hạt lạc vào miệng, vừa nhai vừa nói:” Con làm không tệ, thân là lãnh đạo, đôi khi phải ra mặt bảo hộ cấp dưới, cho nên những kẻ được con bảo họ, có 7 tên có vấn đề, cha không truy cứu sâu, coi như tha cho một đường sống.”
Vân Chương lại nói:” Cha phải chăng có ý kiến chuyện con thành thân, nếu có cha cứ nói, chỉ cần là nữ tử cha an bài, con sẽ cưới ngay không dị nghị gì.”
Vân Chiêu cười lạnh:” Học thứ khốn kiếp Hạ Hoàn Thuần, lấy hạnh phúc ra mặc cả với cha ngươi? Con cưới lão bà là chuyện của con, cha không quản, sướng khổ tự chịu, không sau này đổ cho ta.”
“ Vậy có phải khi con làm đường sắt gây tử thương quá lớn.”
“ Là người chấp chính, đôi khi phải tàn nhẫn.”
Vân Chương nghe thế lại lăn đất ăn vạ, nó thấy mình quá oan, sở dĩ không thể trở thành bộ trưởng đường sắt là do phụ thân gây khó dễ.
Lúc nhỏ hắn rất hiểu chuyện, chỉ Vân Hiển mới ăn vạ, thời thiếu niên trưởng thành sớm, như ông cụ non, đến khi trưởng thành, Tiền mẫu thân nói thế là không được, đối phó với phụ thân nó phải dùng cách người nhà, không thể dùng cách quân thần, hắn tỉnh ngộ, thêm vào mấy năm qua mặt dày rồi, không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn gì đạt được mục đích.
Vân Chiêu vỗ bàn:” Muốn nói chuyện tử tế thì ngồi cho tử tế.”
Vân Chương lập tức bò dậy ngồi đối diện với phụ thân, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Vân Chiêu bóc một quả trứng, tiếp tục ăn:” Dựng tai lừa lên mà nghe, trong hai trăm năm sau, dẫn đầu xã hội tiến bộ không phải kinh tế, nông nghiệp, mà là xem ai nghiên cứu khoa học mạnh hơn, ai có thể nhanh chóng đưa thành quả khao học vào cuộc sống.”
“ Ta dùng 17 năm thống nhất thiên hạ, có người nói ta nham hiểm, người nói ta là kỳ tài, càng người nói ta sinh đúng thiên thời, ứng thiên mệnh. Nhưng không ai nhìn ra, ngay từ đầu ta đi theo đường nghiên cứu khoa học.”
“ Nhờ có kỹ thuật mới, Lam Điền mới có quân đội cường hãn, nhờ phát minh mới, mới có thương nghiệp thịnh vượng, vì dùng khoa học sản xuất, mới no đủ, cuối cùng thống nhất thiên hạ.”
“ Giờ đã hiểu chưa?”
….. …..
Ở Đại Minh, các học giả không chỉ có không khí học thuật đậm nét, còn được quốc gia và người dân tôn trọng.
Đây thực sự là thế giới của khoa học mới.
Là nhà số học, vật lý học, ngài Địch Tạp Nhĩ thích mọi thứ ở đây, là một nhà triết học, xã hội học, ông cũng cảm thụ được ác ý rõ rệt của Đại Minh với Châu Âu.
Lúc này ngài Địch Tạp Nhĩ dẫn Tiểu Ngả Mễ Lệ đi qua một hiệu bánh thơm ngào ngạt.
Tiểu Ngả Mễ Lệ dừng chân, mắt nhìn không chớp vào một con chó đuôi cong, con chó chẳng nhìn nó, thâm tình nhìn con mèo cam ở cửa sổ.
Con mèo nhìn bánh mới ra lò.
Ngài Địch Tạp Nhĩ nhanh chóng hiểu quan hệ trong đó, lấy ra mấy đồng tiền, đặt trước mặt bà chủ người Pháp có tuổi, lấy bánh, đưa cho con mèo.
Thế là cân bằng bị phá vỡ.
Con mèo ăn bánh, con chó trở nên hung ác, Ngả Mễ Lệ không thích chó dữ, giục ông ngoại mau mau rời nơi sắp thành chiến trường.
Ngài Địch Tạp Nhĩ thực sự thích Ngọc Sơn.
Mùa hè ở nơi này rất mát, lại không ẩm thấp, không khí có mùi thơm hoa cỏ, làm ông càng thích.
Sau ruộng măng tay là ruộng hoa oải hương, rất rộng, nghe nói trước kia nơi này là ruộng cung ứng lương thực cho thư viện, sau này người thư viện nhận ra, trồng lương thực ở trên núi cực kỳ lãng phí, nên nơi này thành biển hoa ...
Trong biển hoa có nông phu thu hoạch oải hương, sau đó đưa tới xưởng hương liệu làm thành nước hoa đắt đỏ.
Một nam tử Châu Âu đội mũ cỏ cực lớn từ trong ruộng hoa oải hương đứng lên, thấy ngài Địch Tạp Nhĩ khoác áo choàng ngắn và Tiểu Địch Tạp Nhĩ mặc váy dài liền đi tới.
Có lẽ vì nhìn thấy y phục quen thuộc nên bi thương hát.
Có phải ngài đang đến Hội chợ ở Scarborough?
Rau mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương
Hãy chuyển lời chào của tôi đến người con gái sống ở đó
Cô ấy một thời là tình yêu chân thành của tôi
Bảo cô ấy may cho tôi một chiếc áo vải lanh
Bên sườn đồi trong khu rừng rậm xanh thẳm
Rau mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương
Theo vết chim sẻ trên mặt đất phủ tuyết trắng xóa
Mà không cần khâu vá hay kim chỉ gì hết
Mền và khăn trải giường, đứa con của núi đồi
Và rồi cô ấy sẽ là một tình yêu chân thật của tôi
Ngủ vùi chẳng biết gì tiếng gọi lanh lảnh vọng lại
Bảo cô ấy tìm cho tôi một mẫu đất
Trên sườn đồi, lá rơi lác đác
[Rau mùi tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương]
Rửa trôi mặt đất bằng vô số dòng nước mắt)
Giữa vùng nước muối và bờ biển
Một binh sĩ lau chùi và đánh bóng khẩu súng …
Đó là một người nước Anh, khẩu âm càng giống Tô Cách Lan, giọng hắn rất êm tai, vì thế bài hát vô cùng dễ nghe.
Ngài Địch Tạp Nhĩ dừng bước, Tiểu Ngả Mễ Lệ mừng rỡ nhìn người đó.
Người Châu Âu, người Đại Minh đang làm việc trong biển hoa lần lượt đứng dậy, nhìn nam nhân lấy biển hoa bao la làm sân khấu.
Âm điệu ngập tràn bi thương và ngọt ngào.
Rất nhiều người dù không hiểu tiếng Anh, chẳng ngăn cản họ hiểu được ý cảnh sâu xa trong đó.
Ngài Địch Tạp Nhĩ mành mắt ươn ướt, khi ông định tới trò chuyện thì người Anh đó đã cúi xuống, tiếp tục thu hoạch oải hương.
Ánh mắt ông ảm đạm, dẫn Tiểu Ngả Mễ Lệ rời đi.