Trong huyện Lam Điền người nổi tiếng nhất là một nữ nhân có tên là --- Hoa Tư.
Bà là mẹ của Nữ Oa và Phục Hi, là viễn tổ trực hệ của Viêm Đế và Hoàng Đế.
Thứ nổi tiếng thứ hai ở Lam Điền chính là ngọc lam điền với mỹ danh "ngọc mọc lên ở Lam Điền."
Đương nhiên bây giờ cho dù có lục tung huyện Lam Điền lên chăng nữa thì cũng không thể tìm thấy mỹ ngọc trong truyền thuyết đó, người Đại Minh cũng không vì truyền thuyết đó mà tới Lam Điền du lịch chi tiêu.
Cổ đạo Lam Điền quan từ cổ là đường lớn thông Tần - Sở, được coi là nơi xung yếu của Tam Tần, là yếu đạo từ Quan Trung thông tới các tỉnh đông nam.
Thế nhưng vì núi non trùng điểm, hiểm yếu khắp nơi nên thành đất cho đạo phỉ sinh sôi, khiến người ta nhìn mà chùn chân, thương lộ vì thế thưa thớt dần, trong đó có sự cống hiến không nhỏ của Vân thị.
Toàn huyện chia làm bốn hương, Đông Tây Nam Bắc.
Phía đông là Đông Hương, địa bàn năm dặm, cách huyện thành 50 dặm, nằm kề với huyện Vị Nam.
Phía tây là Tây Hương, địa bàn ba dặm, cách huyện thành 70 dặm, giáp với huyện Hàm Ninh.
Phía nam là Nam Hương, địa bàn bảy dặm, cách huyện thành 50 dặm, giáp với Thương Châu Giới.
Phía bắc là Bắc Hương, địa bàn 5 dặm, cách huyện thành 50 dặm, giáp với Lâm Đồng.
Toàn huyện đông tay 100 dặm, nam bắc 120 dặm.
Còn huyện Lam Điền do Vân Chiêu tổng kết ra là, cái huyện này trừ đạo phỉ và đao khách tương đối nổi tiếng ra thì chẳng có ưu điểm gì.
“ Lão nô mai tới huyện thành làm tiền trạm cho thiếu gia, thừa cơ tu sửa lại huyện nha.”
“ Này, ta nghe nói huyện quan không ai muốn tu sửa huyện nha, vì sao, ông định ở lâu dài à, làm thế không có lợi cho việc thăng quan đâu, không làm, không làm.”
“ Đó là người khác, còn huyện Lam Điền là của nhà ta, nhà mình không sửa thì làm sao mà ở được.”
“ Ừ, Phúc bá nói đúng đấy, ta đi Đông Hương, hỏi xem Lưu gia có ý kiến gì với việc gia chủ nhà chúng ta làm huyện lệnh không?”
“ Để ta tới Nam Hương cho, họ Hà chắc là không có gan nói ra nói vào đâu.”
“ Chương Thiên Hùng ở Tây Hương xưa nay không phục Vân thị ta, lần này phân bổ chỉ tiêu thu lương thực, nhà hắn phải thu nhiều một chút, ta đi thu cho.”
“ Được, thế thì Bắc Hương để ta .... À đây là nhà ta, ta trông nhà.”
Mới sáng sớm mà tiền viện Vân thị đã hết sức náo nhiệt, cả đám người ngồi quanh bàn ăn, ông già có, thiếu niên có, râu trắng có không râu cũng có, bàn tán sôi nổi, ngay cả bát cháo nóng hôi hổi tỏa mùi thơm lương thực mới trên bàn cũng không ai thèm để ý.
Rất ồn ào, thế nhưng Vân Chiêu không thèm để phiền lòng chút nào, một đám trưởng bối cường hãn che chở, Vân Chiêu rất hạnh phúc.
Chỉ cần ở hậu trạch để một đám tỷ tỷ xúm quanh thử áo mới sửa lại xem đã vừa chưa là được, còn chuyện khác được một đám trưởng bối suy tính cặn kẽ, chia nhau lo liệu hết rồi.
Thong thả húp hết bát cháo, Vân Chiêu tới thư phòng chuẩn bị đi học, chỉ là trước khi vào thư phòng lại thập thò một chút, hơi bất an.
“ Vãn sinh Từ Nguyên Thọ bái kiến tri huyện đại nhân.” Từ tiên sinh đứng ở cửa thư phòng đón huyện lệnh đại nhân, tay chắp lại vươn dài về phía trước, người hơi cúi một góc 30 độ, thi lễ hết sức tiêu chuẩn:
Tiên sinh khách khí như thế, huyện lệnh đại nhân yên lòng rồi, phất tay:” Ồ, Từ tú tài đa lễ rồi, mời ngồi.”
Từ tiên sinh ngồi xuống ghế, rót trà: “ Không biết đại nhân đã hoàn thành bài tập hôm qua chưa?”
“ Ồ, hôm qua công vụ bận rộn, bản quan chưa làm bài tập.”
“ Nếu đã thế xin đại nhân đưa móng heo ra, để vãn sinh làm tròn chức trách người thầy.”
Vân Chiêu đưa bàn tay mùm mỉm ra, xòe lòng bản tay, thong thả nói: “ Bản quan đã là giám sinh quốc quốc tử giám, chính ấn tri huyện, tiên sinh ít nhiều cũng phải giữ chút thể diện cho bản quan chứ ... Á ... Á ... Áaaaa .... “
Tấm trúc dài một thước rưỡi, rộng một tấc đánh vào lòng bàn tay, đau như lửa đốt ...
Vân Chiêu nhìn thấy bàn tay mình đang "béo" lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
“ Đánh lòng bàn tay thường chỉ đánh ba cái, đánh nhiều sẽ ảnh hưởng tới viết chữ, số còn lại xin huyện lệnh đại nhân cởi quần ra, lộ mông quý, để mông nhận hộ.” Từ tiên sinh giọng điệu thì hết sức khách khí, song ý tứ rõ ràng không định tha cho cái tội quên làm bài tập của huyện đại nhân:
“ Mặc quần đánh, được, được không?” Vân Chiêu lắp bắp mặc cả:
“ Không được, sau này đại nhân phải thăng đường xử án, xử phạt kẻ bất pháp, bất kể là nam hay nữ đều không thể để chúng mặc quần nhận hình phạt, trận đòn này là để đại nhân nhớ, thứ mình không muốn thì đừng làm với người khác.”
Từ Nguyên Thọ hoàn toàn không có nửa phần thông cảm nào hết, Vân Chiêu đành phải cởi quần ra, bị người ta đặt lên ghế, đánh mạnh bảy phát.
Đánh xong rồi, Vân Chiêu lau dòng nước mắt do cái thân thể kém cỏi này chảy ra, nói:” Tiên sinh cố ý, hôm qua bắt ta chép Đại Minh Luật, vốn là bài tập không thể nào hoàn thành trong một buổi tối.”
Từ tiên sinh vuốt râu mỉm cười đắc ý:” Ngươi biết là tốt, đúng là ta cố ý đấy, ngươi có thể coi thường triều đình hiện giờ, nhưng không được coi thường Đại Minh luật, đây chính là bộ pháp điển hoàn thiện nhất từ khi thiên hạ có luật pháp cho tới nay”.
“ Nó được soạn trong thời kỳ chiến tranh, hoàn thành vào năm Hồng Vũ dùng hình phạt nặng trị quốc, bộ pháp điển này chẳng những kế thừa được ưu điểm của lịch sử văn hiến của pháp luật cổ trước triều Minh, cũng là tổng kết của pháp điển lịch sử, có ý nghĩa tham khảo rất lớn với ngươi.”
“ Trước khi ngươi chưa thể soạn ra được pháp điển hoàn thiện hơn, tốt hơn, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn tuân theo pháp điển này.”
Vân Chiêu vừa mặc quần vừa xuýt xoa vì đau:” Tiên sinh nói với học sinh là được, con nhất định tôn trọng nó, có cần đánh mông con như cà tím không?”
Từ tiên sinh có chút thương cảm: “ Năm xưa hoàng thái tử Chu Tiêu cũng trải qua quá trình này, chỉ có điều khi đó đánh hắn là thái tổ Chu Nguyên Chương. Thái tổ là nhân kiệt một đời, làm việc nhất định không thể có sai lầm quá lớn, nhất là với trưởng tử mà ông ấy rất yêu quý, làm vậy ắt phải có mục đích, vì vậy ngươi cũng cảm thụ một chút, sẽ không sai đâu.”
Vân Chiêu thừa cơ kiến nghị:” Nếu không tiên sinh tới huyện Lam Điền nhậm chức chủ bạ nhé?”
Từ tiên sinh lắc đầu:” Ta năm xưa đã bỏ ý vào sĩ đồ, giáo hóa tiên hạ mới là chí hướng của ta.”
Vân Chiêu cũng biết chí hướng của tiên sinh không ở sĩ đồ, hỏi thử vậy thôi:” Tiên sinh, việc tu sửa thư viện sao rồi?”
“ Cũng gần xong, chỉ còn thiếu người cung cấp ăn ở cho thư viện thôi.”
“ Chuyện này đơn giản lắm, cấp cho tiên sinh 500 nông phu trồng ngọc mễ, khoai tây ở lưng núi Ngọc Sơn là đủ rồi.”
“ Ngươi có chắc thứ đó có thể trồng trên núi cao chứ?” Với Vân Chiêu, Từ tiên sinh không khách khí, chỉ là chưa tin tưởng vào giống cây mới này:” Không bằng trồng kiều mạch đi.”
Vân Chiêu đảm bảo:” Tiên sinh cứ yên tâm, loại hạt giống này vốn trồng trên núi cao đấy.”
Từ tiên sinh cau mày:” Huynh trưởng ta ở kinh sư tình cảnh rất gian nan, quá trình phổ biến lương thực mới rất chậm, không bằng lấy hết hạt giống trong tay huynh ấy, mở rộng trồng trọt ở Lam Điền, ngươi thấy sao?”
Nghe vậy Vân Chiêu vốn đang xoa mông tức thì nhảy dựng lên ôm chầm lấy tiên sinh, xúc động nói:” Tiên sinh, cứ quyết định như thế đi.”
…… …….