Đây là mộng tưởng từ kiếp trước, bởi thế Vân Chiêu muốn thành một huyện lệnh chân thật nhất, chứ không phải bằng vào một câu nói của Hồng Thừa Trù.
Đối với vấn đề trình tự, không ai hiểu tầm quan trọng của TW hơn Vân Chiêu.
Nếu như hoàn thành hết trình tự, cho dù là quyền cao chức trọng như Hồng Thừa Trù cũng không thể tùy ý chém giết một vị huyện lệnh đường đường chính chính.
Cho dù ông ta có muốn giết, cũng phải báo đại lý tự, đốc sát viện, hình bộ, tam đường hội thẩm sau đó do hoàng đế dùng ngự bút phê duyệt rồi mới do hình bộ chấp hành.
Từ sau khi không còn Cẩm Y Vệ, đây chính là quá trình thẩm tra của Đại Minh với quan viên.
Vị huyện lệnh nhiệm kỳ trước khá là xui xẻo, vì đại thái giám Hoàng Truyền Thừa bị bách tính đánh chết, hơn nữa còn treo xác lên Đan Phượng Môn, đây là hành vi đại bất kính với hoàng quyền, thiên sứ cầm thiên tử kiếm tới Thiểm Tây, không giết vài quan viên không được, huyện lệnh Lam Điền không quyền không thế lại vô dụng liền thành một trong số dê thế tội đông đảo.
Đây là chuyện rất cực đoan, bình thường sẽ không xảy ra.
Cho nên Vân Chiêu tới kho chọn một vài món bảo bối đi hối lộ quan trên, bị vị trướng phòng già thuộc bối phận gia gia của y nhìn với ánh mắt thù hận, luôn mồm lẩm bẩm “bại gia tử” rất to.
Không chấp người già cả, Vân Chiêu sai chuẩn bị xe ngựa, để đảm bảo an toàn, dẫn đám Vân Mãnh đi cùng, không cần nói cũng biết, ngoài kia chắc chắn là hỗn loạn lắm rồi.
Quả nhiên không ngoài dự kiến, Tây An tiêu điều lắm rồi, vốn chẳng mấy cửa hiệu mở cửa, giờ lại thêm nạn dân đổ tới, khắp phố xá đi tới đâu cũng thấy nạn dân lam lũ như ăn mày, họ dựng lều dựng lán tạm bợ ngay dưới mái hiên nhà người ta, cả nhà già trẻ lớn bé, ánh mắt đói khát nhìn mỗi người ăn mặc lành lặn chút ngoài đường.
Đây không phải là chuyện y quản được, quan viên đầu tiên Vân Chiêu khi tới phủ Tây An không phải ai khác mà chính là tri phủ Tây An Trương Đạo Lý.
Đây là vị thượng cấp chính quy của mình, không thể không gặp.
Gặp vị thượng cấp này trừ quá tốn tiền ra thì không có vấn đề gì khác, bỏ 100 lượng bạc ra để hoàn thiện công văn tới thanh lại ti lại bộ, còn cùng vị thượng cấp này nghe một điệu hát Côn Sơn, một bạch y nữ tử hát ê a rất lâu, thượng quan hiền hòa hỏi Vân Chiêu có thích không, nếu thích thì có thể mời về nhà thưởng thức vài ngày.
Vân Chiêu tạ ơn tri phủ ưu ái, lúc cáo biệt vô tình đánh rơi một tấm ngọc như y cực lớn ở phòng khách, quản gia tri phủ đuổi theo hỏi, Vân Chiêu dứt khoát phủ nhận mình đánh rơi thứ này.
Quản gia tri phủ lại hỏi xung quanh, ai cũng nói không phải mình rơi, thế là cung kính tiễn vị huyện lệnh trẻ con này ra tận cửa.
Cáo biệt tri phủ, Vân Chiêu lại đi một chuyến tới phủ đồng tri, thông phán, gặp hai vị này tương đối dễ, do có quan hệ của ngoại tổ phụ, cho nên trò chuyện vui vẻ. Nhất là sau khi tặng ra hai miếng cổ ngọc, hai vị thượng cấp uống chút rượu liền ra sức kể khổ, ví như trong nhà đã hết lương thực.
Vân Chiêu liền hứa, mỗi năm sẽ bán cho hai vị thượng cấp một trăm gánh lương với giá gốc, thế là nhanh chóng có được tình hữu nghị của cả hai, trong đó đồng tri còn làm một bài thơ, khen ngợi tri huyện tám tuổi hiếm có.
Thơ là:
Trẻ tám tuổi nhà ai
Dám nhận Lam Điền huyện
Ngửa mặt vung đao kiếm
Giết hết đám sài lang
Mưu sâu như thỏ khôn
Cưỡi ngựa nhìn thành lũy
Thở dài nhóc Vân ấy
Chẳng phải con nhà mình
Nghe xong bài thơ, miệng Vân Chiêu mở to như hà mã, chủ khách tận hứng, rơi lệ cáo biệt.
Lúc trời chập tối, Vân Chiêu mới mệt mỏi gõ cổng phủ An phủ sứ Hồng Thừa Trù.
Trong phòng khách chỉ thắp hai ngọn đèn dầu, âm u như quỷ điện.
“ Lợn rừng con, nghe nói hôm nay ngươi bận rộn lắm phải không?”
Vân Chiêu chạy suốt ngày rồi, mệt mỏi dựa đầu vào lưng ghế, trước mặt Hồng Thừa Trù, không cần phải làm ra vẻ như với quan viên khác: “ Vâng, đi bái phỏng thượng quan và vài đồng liêu.”
“ Ồ, ngươi đã tiến vào thân phận tri huyện nhanh thế sao?”
“ Trước khi nhậm chức bái phỏng thượng quan, đồng liêu để được ủng hộ, đó là chuyện trong phận sự của tri huyện nho nhỏ mà.”
Hồng Thừa Trù ngón giữa gõ nhịp lên bàn: “ Nghe nói ngươi tặng Trương tri phủ một tấm ngọc như ý, tặng đồng tri, thông phán hai tấm cổ ngọc, sao tới chỗ bản quan lại đi tay trắng.”
Đối với người này nói dối ở chuyện này là không sáng suốt, Vân Chiêu chắp tay:” Trương tri phủ một lòng muốn rời Tây An, hai vị thông phán, đồng tri sống một ngày dài như cả năm, không lòng dạ nào làm khó vãn bối như hạ quan. Cho nên chỉ cần làm trọn lễ nghi, biết tiến thối là sẽ được thiện cảm của họ, còn yêu cầu của đại nhân lại khác hẳn, cho nên mới là đau đầu nhất.”
Hồng Thừa Trù cười lớn:” Biết là tốt, ta lại hỏi ngươi, giá lương thực gốc mà ngươi định bán cho hai vị đồng tri, thông phán là cái giá nào?”
“ Dựa theo giá lương thực năm Thiên Khải thứ hai.”
“ Chỉ có sáu phân một gánh, vậy mà ngươi không tiếc à, không bằng ngươi đem số lương thực ấy bán cho ta, ta sẽ hoàn thiện thủ tục cho ngươi, còn đem huyện Lam Điền của ngươi thăng lên thành thượng huyện, nói cách khác, phẩm cấp của ngươi sẽ lên thành quan lục phẩm, cáo phong của mẫu thân ngươi từ nhụ nhân thành an nhân, ngươi thấy sao?”
Vân Chiêu lắc đầu:” Hạ quan làm thế không phải vì muốn làm quan, mà là muốn làm việc, tặng quà, hoàn thiện thủ tục cũng chỉ là để làm việc được danh chính ngôn thuận.”
Hồng Thừa Trù khẽ ồ một tiếng, mắt mở to hơn: “ Nói xem ngươi muốn dùng cái chức tri huyện Lam Điền này để làm gì?”
Vân Chiêu vỗ tay ba tiếng, Tiền Thiểu Thiểu đeo gùi đi vào phòng khách, đặt xuống bên chân Vân Chiêu rồi lui ra.
Dưới cặp mắt cú vọ của Hồng Thừa Trù, Vân Chiêu lấy trong gùi ra một bắp ngọc mễ, một củ khoai lang và một củ khoai tây: “ Mùa xuân năm nay, hạ quan muốn ra sức đẩy mạnh loại lương thực mới này trong huyện.”
Hồng Thừa Trù thu lại nụ cười giễu cợt, dần trở nên nghiêm túc, cầm bắp ngọc mễ lên tẽ một hạt cho vào miệng nhai, hồi lâu phun bã ra, gật gù: “ Đúng là lương thực, được rồi, nói cho rõ suy nghĩ của ngươi đi.”
Vân Chiêu chỉ ngọc mễ: “ Thứ này tuy không ngon bằng lúa mạch, nhưng hơn kê một ít, cái lợi duy nhất của nó là chịu hạn, sản lượng cao, hơn cây lương thực trồng trên đất hạn như kê, kiều mạch rất nhiều ...”
Hồng Thừa Trù thô bạo cắt ngang lời Vân Chiêu: “ Cao hơn bao nhiêu?”
Vân Chiêu chắp tay: “ Theo Từ công Quang Khải ở kinh thành trồng thử nói, một mẫu sản lượng chừng 800 cân, gấp đôi lúa mạch.”
Hồng Thừa Trù đứng bật dậy, cầm bắp ngọc mễ lên xem xét thật kỹ: “ Ngươi nói tới lễ bộ thị lang, Từ Quang Khải, Từ Bảo Lộc?”
Vân Chiêu dang tay: “ Vị ấy vừa vặn là huynh trưởng của tiên sinh hạ quan.”
Hồng Thừa Trù tay nắm chặt bắp ngọc mễ đi qua đi lại như con lừa bị kinh hãi, rất lâu sau mới quay lại bàn, chỉ khoai tây khoai lang: “ Nói tiếp, nói tiếp đi, chúng thì sao?”
Vân Chiêu cầm khoai tây lên: “ Thứ này người Hồng Mao gọi là khoai Hà Lan, hạ quan thích gọi nó là khoai tây, chẳng những là rau, còn là lương thực, hay nhất là sản lượng cao hơn ngọc mễ rất nhiều, chịu hạn, thích nhất đất cát, vị lại ngon tuyệt.”
“ Còn thứ này là khoai lang, sản lượng cao tới mức e đại nhân không ngờ tới đâu, dù trồng trên đất núi, một mẫu 2000 cần là tầm thường, hơn nữa còn ngọt như mật.”
“ Đại nhân nói xem, có mấy thứ này, đâu ra nạn đói?”
Vân Chiêu càng nói càng phấn khích, Hồng Thừa Trù càng nghe càng bình tĩnh, cuối cùng ngồi xuống ghế hỏi: “ Giống … Giống có nhiều không?