Tiền Thiểu Thiểu tất nhiên không thể biết được.
Dư luận thời sau chỉ trích mạnh mẽ quá trình phất lên của Tấn thương, chuyện ấy cũng tác động tới Vân Chiêu, bởi vì họ làm giàu nhờ giao thương với Mãn Châu, nói cách khác trong những kẻ này không ít người trực tiếp hoặc gián tiếp giúp Mãn Chân lớn mạnh, gây nên thảm họa dân tộc.
Vì thế số tiền lương này Vân Chiêu không ngại dùng mọi cách cướp đoạt.
Diêm thương Sơn Tây xưa nay thích truân điền, cho nên bọn họ và biên quân dùng lương thực đổi diêm dẫn với giá rẻ, thiếu sót duy nhất là liên tục thiên tai, lương thực không nhiều.
Vì thế mà diêm thương một dải đông nam thích giao dịch với họ, đầu tiên diêm thương đông nam vận chuyển lương thực tới Sơn Tây, Thiểm Tây, sau đó đổi diêm dẫn với Tấn thương, hai bên cùng có lợi.
Vân thị trước kia là thương nhân lương thực lớn, mặc dù không dính vào diêm dẫn, sau tính mẫn cảm với những giao dịch lương thực vẫn có.
Vân chưởng quầy gần đây nghe ngóng được tin có một đợt lương thực có giá trị 100 vạn diêm dẫn sắp tới Tây An, bên tiếp nhận là Tấn thương Phạm Tiêu Sơn và Vương Đăng Khố.
Với giá tiền ba phân bạc một cân Hoài diêm ở Giang Nam mà tính, 100 vạn diêm dẫn này, cuối cùng sẽ giúp những kẻ đó kiếm được hơn 10 vạn lượng bạc.
Từ xưa tới nay muối không bao giờ thiếu, trên núi cao có mỏ muối, hồ nước mặn có muối tự nhiên, biển thì càng vô cùng vô tận, song từ khi có kẻ phát minh ra ( Muối sắt do quan bán), giá muối ăn chưa bao giờ rẻ hết.
Với giá muối huyện Lam Điền hiện giờ mà tính, một cân muối bán với giá 1 phân 7 hào vẫn là đắt như ăn cướp.
Điều này khiến người ăn quen hai đồng một cân muối như Vân Chiêu làm sao chấp nhận được một cân muối giá tương đương với 80 đồng.
Hồng Thừa Trù muốn lương thực, nhưng lương thực Vân Chiêu cần mới lên bờ ở Lạc Dương, đang chuẩn bị tới Trường An, phải đợi thêm một chút.
Lương thực vùng đông nam vận chuyển tới thì đa phần là gạo, Vân Chiêu định đổi một chút, cho Hồng Thừa Trù kê với cốc, cùng lắm Vân thị bảy tám nghìn nhân khẩu ăn gạo là được, không phải chuyện gì to tát.
Hiện giờ lương thực quý giá, năm Vạn Lịch, một gánh lương bán một lượng bạc, tới năm Sùng Trinh thứ hai, một gánh mạch bán được 6 lượng, một gánh gạo giá càng đắt hơn, tới 7 lượng.
Mà một đứa bé ngũ quan cân đối chỉ đổi được 50 cân kê, tính ra giá tuyệt đối không quá 3 lượng bạc.
100 vạn diêm dẫn trừ đi chi phí thì đổi được lương thực rất hữu hạn, thêm vào chi phí vận chuyển, số lượng gạo từ phương nam vận chuyển tới này không thể hơn 1 vạn gánh.
Từ Lạc Dương tới Tây An không đi qua huyện Lam Điền, mà từ đường Hoa Âm vào huyện Vị Nam, đối với khu vực này Vân thị cực kỳ quen thuộc, Vân Tiêu chạy một chuyến do thám sau đó quyết định nơi đánh cướp là Thiếu Hoa Sơn.
Sau khi thành công chỉ cần trốn vào Thiếu Hoa Sơn, cuối cùng men theo Tần Lĩnh vòng vèo chuyển về Lam Điền, chỉ là trên đường nhiều đạo phỉ một chút.
Ở cái đất Thiểm Tây này, chỉ cần nơi nào có núi thì trên núi sẽ có cường đạo, một nơi có lịch sử cường đạo lâu đời như Thiếu Hoa Sơn, không thể nào không có kẻ chiếm núi xưng vương. Hiện giờ đại đương gia của Thiếu Hoa Sơn là "Tái Bá Đương", dùng cây gậy đồng nặng trăm cân, nghe nói hai tay có sức vạn cân, là hảo hán trọng nghĩa khinh tiền.
Kế hoạch định ra thì tất nhiên vị hảo hán này nằm trong sanh sách diệt trừ của Vân thị, sẽ không vì hắn có danh tiếng tốt mà tha cho một đường sống.
Hơn nữa Vân thị cần dê thế tội.
Quyết định này làm Vân Hổ cực kỳ thương tâm, năm xưa hắn làm thủ lĩnh danh nghĩa ở Nguyệt Nha Sơn, mọi người ở gần nhau, "Tồi Sơn Hổ" và "Tái Bá Đương" còn cắt máu ăn thề, tương trợ lẫn nhau, cùng ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to.
Thấy nhạc phụ khó xử, Cao Kiệt chủ động xin 100 Vân Chiêu người, ngay trong đêm rời Vân gia trang tử, từ Thang Cốc tiến vào Tần Lĩnh mênh mông.
“ Đây là chuyện quan trọng, lần này ta đích thân đi một chuyến mới được, ông trông nhà. “ Sau khi mọi người rời khỏi thư phòng, Vân Chiêu giữ Phúc bá và Vân Mãnh lại:
Phúc bá hơi ngần ngừ một chút, song nghĩ lại thì Vân Chiêu trước giờ ra lệnh giết người quá dễ dàng, khả năng là vì y chưa tận mắt chứng kiến giết người là thế nào, dễ biến thành kẻ lòng dạ ác độc, gật đầu: “ Vậy thiếu gia cẩn thận.”
Vân Mãnh không nghĩ sâu xa như vậy, phản đối: “ Chỉ là một cái tiêu cục chưa tới 300 người, cháu không cần đi đâu, Mãnh thúc của cháu nhất định sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”
“ Không, Mãnh thúc, chính vì có 300 người thôi nên cháu mới đi, trước sau gì cháu cũng phải đối diện với nó, Vân thị chúng ta tới giờ chỉ còn lại một mình nam đinh là cháu thôi, không thể tránh được. “ Vân Chiêu dứt khoát nói:
Vân Mãnh đứng dậy, dứt khoát: “ Ta chưa chết thì cháu không được lên chiến trường.”
Phúc bá nhả ra một làn khói: “ Để thiếu gia đi đi, giờ đám già chúng ta còn sống, có sơ xảy gì còn đám chúng ta đỡ cho, nếu giữ gìn quá mức, chẳng may đám chúng ta chết rồi, thiếu gia gặp phải nguy hiểm thực sự dựa vào ai?”
Vân Mãnh trầm ngâm chốc lát, nhìn Vân Chiêu rất không đành lòng để đứa bé trắng trẻo mập mạp này lên chiến trường, song Phúc bá nói cũng rất có lý, nếu ngay cả kẻ địch mình cũng không đói phó được, lúc đó há chẳng phải càng nguy hiểm sao?
Vân Chiêu còn một việc nữa, y không muốn lén lút làm sau lưng Phúc bá, đường hoàng tuyên bố:” Phúc bá, ta sẽ tìm ra kho vũ khí, không cần ông chỉ, ta cũng tìm ra được, khi đó nó là của ta.”
Với sự thông tuệ của vị tiểu thiếu gia này, Phúc bá cũng ý thức được không che giấu được bí mật này lâu nữa, chắp tay:” Đợi lão nô chết rồi, thiếu gia hẵng tìm được không?”
Vân Chiêu lắc đầu:” Ta không làm khó ông, ông không cần nói gì hết, ta tự đi tìm, tìm được là may mắn của ta, không tìm được là mệnh của ta. Hiện giờ thiên hạ đã kiệt quệ tới cực điểm rồi, Hồng Thừa Trù dẫn quân tiểu trừ thổ phỉ ở Thiểm Bắc bất lợi, chẳng may ông ta thua trận, đám người đó sẽ nam hạ, có trời mới biết ngày nào Vân thị ta phải đối diện với cảnh trời long đất lở.”
“ Phúc bá, xưa nay ta luôn nể trọng ông, song trong tay ông có vũ khí, nhưng không chịu lấy ra để chúng ta lấy ra dùng vượt qua khó khăn, chẳng lẽ ông định trơ mắt nhìn Vân thị bị lang sói nuốt chửng à?” Vân Mãnh từ lâu đã cực kỳ phản cảm với hành vi nắm chìa khóa kho vũ khí nhưng không chịu lấy ra của Phúc bá, lần này liên hệ với chuyện cháu mình tám tuổi đầu phải ra trận, không kìm được nữa : “ Ta là người âm tộc, năm xưa ông nói với ta, thứ này chỉ cho phép người dương tộc dùng, được, ta không có gì để nói, chờ tiểu chất nhi của ta lớn lên.”
“ Giờ tiểu chất nhi của ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cơ trí hơn người, nếu sinh ra vào lúc thái bình, thành tựu ắt hơn xa tổ tiên, chỉ tiếc nó sinh ra không gặp thời, đúng lúc loạn lạc, cho nên mới phải làm cường đạo, vậy mà tình cảnh khó khăn như vậy, ông cũng không chịu mang ra cho nó bảo toàn cơ nghiệp.”
“ Ông chỉ là một lão nô của Vân thị, ai cho ông cái gan định ra quy củ cho chủ nhân, định làm ác nô khinh chủ đấy à?”
Mặt già của Phúc bá đó như muốn nhỏ máu, hai tay run lẩy bẩy, đang định nói thì Vân Chiêu xua tay xen vào:” Mãnh thúc, những thứ đó khả năng chỉ có một phần thuộc về Vân thị thôi, còn lại không phải của chúng ta.”
“ Đừng nghe lão già đó nói lăng nhăng, rõ ràng thứ tổ tiên chúng ta mang về, sao không phải của chúng ta cơ chứ? “ Chất nhi sắp lên chiến trường rồi mà lão già vẫn cứng đầu, Vân Mãnh cực kỳ phẫn uất: “ Phúc bá, hôm nay ông nói rõ ràng cho ta.”
Vân Chiêu thở dài kéo tay Vân Mãnh ngồi xuống: “ Nếu là của người khác, cháu cũng có suy nghĩ như thúc, vấn đề là số vũ khí ấy đại bộ phận thuộc về Thích gia quân!”
Vân Mãnh sửng sốt: “ Thích gia quân sao?”
“ Đúng vậy, chuẩn xác mà nói hẳn là thuộc về Thích gia quân ở Thạch Môn trại bị Vương Bảo giết chết.”
“ Không phải như thế, thiếu gia không biết gì hết. “ Mặt Phúc bá càng lúc càng đỏ, từ từ đứng dậy, nước mắt đùng đục trào ra: “ Số vũ khí đó thuộc về Xuyên quân chết ngoài thành Liêu Dương vào năm Thiên Khải, thuộc về Chu Đôn Cát, Tần Dân Bình suất lĩnh 3000 tướng sĩ Xuyên quân tập kích bản trận Kiến nô mà chết, thuộc về Tổng binh Trần Sách ra trận chém hơn mười Kiến nô kiệt sức mà chết, thuộc về Thiếu soái Thích Kim suất lĩnh 6000 Thích gia quân nghênh đón 5 vạn quân của Hoàng Thai Cát đồng thời giết hơn 1 vạn, thuộc về Đồng Trọng Quỹ dù chỉ còn một binh một tốt vẫn huyết chiến tới cùng ...”