Nếu số vũ khí kia đã thuộc về anh hồn trong trận Liêu Dương khí khó rồi, đến Mãnh thúc cũng không nói giúp mình nữa là rõ, nhưng đợi được đến lấy đầu Thát tử hay giặc Oa thì có khi cái đầu trên cổ mình đã mất trước rồi, Vân Chiêu đành hạ thấp yêu cầu, đứng dậy hai tay bám mép bàn khẩn thiết nói: “ Phúc bá, ta không cần kho vũ khí, hãy cho ta mấy cây điểu súng, một cái hỏa pháo, ta muốn xem thật kỹ, sau đó tự chế tạo.”
“ Thiếu gia, người mặc dù rất thông tuệ, nhưng dù cho rồi, thiếu gia cũng không chế tạo nổi đâu, cả hỏa khí doanh của kinh sư cũng không làm ra được, thiếu gia hi vọng trông cậy đám thợ chỉ biết rèn nông cụ ở huyện Lam Điền làm ra sao? “ Vân Phúc khinh thường nói: “ Cho thiếu gia biết, điểu súng, đao Oa của Thích gia quân không phải do chúng ta tự chế tạo, mà do Thích soái bắt được rất nhiều công tượng nước Oa, sau đó cùng họ làm ra. Nhiều năm trôi qua như thế bọn họ chết cả rồi, không ai làm ra nổi nữa đâu.”
Đúng là ông già cổ hủ, không biết thế giới luôn tiến về phía trước sao, cái ý nghĩ thứ thời xưa luôn tốt ở đâu ra không biết, Vân Chiêu xì một tiếng: “ Ta có thể làm được chuyện người thường không thể làm, không tin mấy thứ vũ khí nát để bao lâu không làm được, thế thì quá mất mặt.”
“ Được, nếu thiếu gia đã tự phụ như thế, vậy thì thử xem, lão nô sẽ cho người cả điểu súng lẫn hỏa pháo, nhưng số lượng không nhiều. “ Vân Phúc lại bị khích, tức tối ôm vò rượu bỏ đi:
“ Ha ha ha, ta sẽ cho ông thấy ông giữ đống vũ khí nát bao năm vô nghĩa thế nào. “ Vân Chiêu cao hứng vô cùng, cuối cùng cũng lừa được lão già ngoan cố này, muốn đi theo xem ông ta giấu vũ khí ở đâu, lại sợ chuyện sắp thành lại hỏng, đành chép miệng về phòng:
Tiền Đa Đa đã bày rất nhiều món ăn trên bàn, Vân Chiêu hít hít, mùi thơm của tỏi, mùi cay của ớt, trộn với vị chua của dấm, không ngừng kích thích mũi y, làm nước bọt chạy ra đầy miệng.
Thế là Vân Chiêu bê cái bát to hơn cả cái đầu y ở trên bàn, chớp mắt phát ra âm thanh lợn sục đầu vào máng.
“ Gả cho ta đi. “ Sau khi ăn no căng bụng, Vân Chiêu đặt bát mì xuống, ngả người dựa vào lưng ghế, thòm thèm nói:
“ Vì một bát mỳ à? “ Tiền Đa Đa sớm miễn dịch với những lời nói đùa này rồi:
“ Một bát mì còn chưa đủ sao?” Vân Chiêu coi Tiền Thiểu Thiểu mắt lấm lét ở bên cạnh là không khí:
“ Từ tiên sinh gọi ngươi mai lên Ngọc Sơn một chuyến.” Góc nghiêng của Tiền Đa Đa cực kỳ xinh đẹp, nhất là cái mũi hơi hếch lên, dưới ánh đèn ánh lên như sáp ong vậy:
“ Có việc gì đặc biệt không?”
“ Thảo luận học vấn, dựa trên những điều ngươi làm, Trương sư cho rằng ngươi khả năng hiểu lầm lời Hoành Cừ tiên sinh dạy, Cát sư cho rằng ngươi có khí độ lớn, Hàn sư cho rằng nhân phẩm của ngươi có vấn đề, các vị tiên sinh khác mỗi người một ý, Từ tiên sinh muốn ngươi lên thư viện, bổ sung học vấn cho ngươi, để sau này nếu có người hỏi tới, ngươi còn biết cách trả lời, tránh bị người ta cười cho. Khiến Quan học mất mặt, hổ thẹn Hoành Cừ tiên sinh.”
Nghe đã thấy chán rồi, Vân Chiêu ngáp dài:” Không đi.”
“ Vì sao?”
“ Không thích thì không đi chứ sao, giờ học vấn của ta chưa đủ, lên đó sẽ bị họ tẩy não, họ chỉ kiếm cớ thôi, thấy ta tiền đồ vô hạn, muốn tranh thủ để lại dấu ấn học thuật lên người ta đấy, ta chả dại.”
Tiền Đa Đa cao ngạo hừ một tiếng, coi như đã nghe thấy lời Vân Chiêu nói rồi.
Tiền Thiểu Thiểu tò mò:” Nếu các vị tiên sinh đã coi trọng thiếu gia, ắt dốc hết tâm huyết truyền thụ kiến thức, sao thiếu gia không đi?
Vân Chiêu chỉ cái đầu mình:” Thứ ở trong này khác biệt với chủ trương của Quan học, ta không muốn học nhiều loạn óc, yên tâm đi, Từ tiên sinh sẽ hiểu vì sao ta làm thế.”
Tiền Thiểu Thiểu vẫn không hiểu lắm, dù sao từ lúc nó biết thiếu gia tới giờ, thiếu gia lúc nào cũng tỏ ra cần cù hiếu học.
Vân Chiêu đương nhiên không thể nói rõ cho nó biết, là người đời sau, chút kiêu ngạo duy nhất đó của y, không cho xâm phạm.
Mặc dù Quan học trên dòng sông dài lịch tử là viên minh châu rực rỡ, đáng tiếc, viên minh châu đó rốt cuộc không thành mặt trời soi sáng thế gian.
Tư tưởng là thứ phải theo kịp với thời đại, ở thời kỳ khác nhau, nhân dân có yêu cầu khác nhau với người thống trị.
Không thể khi còn chưa giải quyết vấn đề cơm no áo ấm đã lấy khẩu hiểu thời thái bình thịnh thế ra hô hào, như vậy sẽ không chỉ nực cười mà chỉ hỏng việc thôi.
Chính quyền Đại Thuận của Lý Hồng Cơ sau này chính vì không xử lý tốt vấn đề này nên mới vị một trận thất bại mà sụp đổ tan tành.
Mới đầu câu khẩu hiệu "Sấm vương tới rồi, không phải nộp lương" đã mang tới cho hắn uy thế như lửa cháy đồng hoang, nguyên nhân là thiên hạ nghèo đói quá rồi, mọi người chỉ cần có miếng ăn là bất chấp.
Quân đội của Lý Hồng Cơ sở dĩ không lấy lương thực của bách tính là vì hắn cướp của đại hộ, nên miễn cưỡng duy trì chính quyền.
Khi chính quyền Đại Thuận của hắn đạt được quy mô nhất định, cướp bóc không thể nào nuôi được quân đội, không đủ chi tiêu chính phủ, trung hộ sẽ thành mục tiêu, lúc thế cục ác liệt một chút, ngay cả những hạ hộ lưu dân ủng hộ hắn cũng bị cướp nốt.
Tới mức đó, cơ sở thống trị của hắn không còn, cuối cùng tan thành mây khói.
Bốn câu của Quan học "vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì tiền thánh kế thừa tuyệt học, mở thái bình cho muôn đời", với người đọc sách mà nói rất hấp dẫn, nhưng chỉ thích hợp để truyền bá cho người đọc sách thôi, nếu dùng với bách tính, chẳng ai hiểu gì hết, còn chẳng bằng câu "Sấm vương tới rồi, không phải nộp lương" mà sau này Lý Hồng Cơ sẽ nói ra.
Con người vào lúc điên cuồng nhất hoặc là không có lựa chọn nào thì đều làm việc chỉ thấy cái lợi trước mắt, Vân Chiêu muốn tránh mấy hàn vi điên cuồng thiếu lý trí đó.
Bởi vậy y chuẩn bị biến huyện Lam Điền thành lá cờ đầu ai ai cũng biết.
Để trật tự mang lại giàu có và tiện lợi cho mọi người, để hào quang chiếu rọi khắp Đại Minh.
Đời sau hay lập điển hình, rất có hiệu quả, Vân Chiêu thấy ở Đại Minh hẳn cũng thế.
Vân Tiêu mang tới tin tức, một đội ngũ Vận Lương đã tới huyện Thằng Trì, chỉ còn cách Tây An 600 dặm, theo tốc độ vận lương thông thường mà nói, 10 ngày nữa sẽ tới được Thiếu Hoa Sơn.
Hộ vệ đội vận lương chừng 320 người, chủ lực là tiêu cục Hùng Phong của Lạc Dương, tổng tiêu đầu tên là Hàn Nam Sơn, người ta tặng cho ngoại hiệu "Hám Nam Sơn". Nghe nói khi hắn đi áp tiêu thường mang theo sáu cây đoản mâu trên lưng, khi gặp địch, hai tay trong tích tắc có thể ném hết đoản mâu ra, hơn nữa còn không trượt phát nào.
Là tổng tiêu đầu, bản lĩnh lớn nhất của người này không phải là võ nghệ hơn người, mà là giao du rộng rãi, tiêu cục Hùng Phong chuyên đi con đường từ Lạc Dương tới Trường An, trước khi áp tiêu, xe chưa tới thì bái thiếp và lễ vật đã đưa cho sơn trại khắp dọc đường.
Đạo phỉ nhỏ không đánh lại được Hám Nam Sơn, cường đạo lớn thu lễ vật rồi cũng không muốn làm khó tiêu cục này, cho nên mười năm qua tiêu cục Hùng Phong chưa bao giờ mất tiêu.
(*) Hám là lay, ở đây miêu tả hành vi không tự lượng sức, ví dụ chuồn chuồn lay cột đá, lần trước có thằng tặc khấu nào đó lấy biệt danh Hám Phá Thiên là lay thủng trời, còn cha này lay núi nam.