Đi vào Tụ Nghĩa Đường, bên trong ruồi bay vo ve nhiều tới bực mình, mùi rất khó chịu, Vân Chiêu hít hít mấy hơi rồi đảo mắt qua phía Cao Kiệt:” Ngươi làm việc như thế này đấy hả?”
Cao Kiệt nhìn ruồi bay vù vù kín trời, vội chắp tay:” Tiểu nhân biết sai, lần sau sẽ không giết người tùy tiện trong phòng nữa.”
Vân Chiêu gật đầu móc trong ngực ra một miếng vàng ném cho Cao Kiệt:” Thưởng cho ngươi, đánh cho Tú Tú một bộ trang sức.”
Cao Kiệt lập tức cao hứng giơ miếng vàng lên cao:” Các huynh đệ, nhìn rõ chưa, đây là vàng đấy, chỉ cần mọi người làm vụ mua bán này cho tốt, cũng sẽ có được thứ tốt về lấy lòng lão bà.”
Một đám cường đào lớn nhỏ hú hét liên hồi, chỉ tiếc mình đến trễ không được lập công.
Tên này đúng là rất biết tận dụng thời cơ, bảo sao trên lịch sử cũng là một tên cự khấu, Vân Chiêu ngầm gật đầu tán thưởng, bỏ qua đại sảnh hỗn loạn, đi tới bên Vân Hổ ngồi bệt ở bậc thềm dẫn tới cái ghế chính giữa đại sảnh, thở dài quan tâm hỏi:” Hổ thúc, chưa cởi bỏ được tâm kết sao?”
Vân Hổ lúc này như hổ già, tấm thân hùng tráng khom xuống ít nhiều, liên tục lắc đầu:” Năm xưa là hảo huynh đệ cùng uống rượu trong một bát, vậy mà bán đứng ta không thèm chớp mắt, nếu không phải tận mắt Lương Tam nhìn thấy, ta sẽ không tin.”
Lúc này có tên cường đạo mò ra được mấy vò rượu, ngoài vàng bạc ra thì thứ cường đạo thích tích trữ nhất là rượu rồi, tức thì có kẻ kiếm bát, rượu đổ tràn khắp nơi, phần nào át đi mùi máu nồng nặc.
Vân Hổ uống ực một cái hết bát rượu, đập sầm xuống bàn gỗ tùng, uất hận chưa nguôi:” Chỉ 60 lượng bạc, Cao Kiệt chỉ dùng 60 lượng bạc đã có thể mua chuộc tứ đương gia của Thiếu Hoa Sơn, còn đích thân dẫn người vào gặp mặt đại đương gia nhà mình.”
“ Sau đó Cao Kiệt nhanh chóng khống chế đại sảnh, đám huynh đệ thường ngày thề thốt đồng sinh cộng tử với Tái Bá Đương, vậy mà nhìn thấy hắn bị Lương Tam chém đầu, lập tức quỳ xuống cầu xin, sẵn sàng tôn Cao Kiệt lên làm đại đương gia của Thiếu Hoa Sơn! Tình nghĩa trong mắt bọn chúng không đáng một đồng.”
Vân Tiêu bóp vai Vân Hổ, lắc vài cái:” A Hổ, ngươi không thể trách bọn họ, có nhân ắt có quả thôi, Tái Bá Đương gây ra hết, ngươi có biết chúng ta đã tìm ra chỗ giấu bạc trên núi, tận 3 vạn 4 nghìn lượng, ngươi biết chưa?”
Vân Hổ chấn kinh, hắn đang hoài niệm cố nhân có để ý gì đâu, đương nhiên chưa biết, Vân Chiêu cũng tròn mắt:” Nhiều thế sao?”
Vân Tiêu cười gằn:” Đó là chưa kể trang sức đồ ngọc và lương thực, một đại đương gia của cái trại nghèo, vậy mà tài phú trong tay tới mức ấy, tứ đương gia của hắn vẻn vẹn vì 60 lượng bạc mà bán đứng hắn, điều này nói lên cái gì? Nói lên, hắn không coi bộ hạ của mình là huynh đệ, chỉ chăm chăm vơ vét tiền cho mình, loại người như thế, khi gặp nạn không ai giúp là tất nhiên. Ngươi nghĩ xem Lão Mãnh, Báo Tử, Giao Tử liệu có làm thế không?”
Đương nhiên là không, cả đám họ nghèo thật sự, nhường nhau từng miếng ăn nữa là, Vân Hổ đấm bàn lần nữa, cứ nghĩ bộ dạng "trượng nghĩa khinh tiền" của Tái Bá Đương là không chịu nổi:” Lão tử muốn giết hắn.”
Vân Chiêu thở phào, chuyện này đúng là ông trời đứng về phía y, Tái Bá Đương mà là hảo hán thực sự thì phiền lắm, tranh thủ khuyên:” Thúc xem, đừng phiền não nữa, loại người đó chết là đáng, chẳng qua hắn không có cơ hội bán đứng thúc thôi, nếu có thì sớm bán rồi, thúc khỏi phiền não luôn. Chúng ta nên nghĩ cách làm sao mới có thể cướp được một vạn gánh lương của Hám Nam Sơn về thì hơn, chúng ta đã nhận tiền của Hồng Thừa Trù, ông ta đang đợi chúng ta giao hàng đấy.”
Nói tới chính sự Vân Giao rống một tiếng, trong đại sảnh liền chỉ còn lại vài người.
“ Có kế hoạch gì không?” Vân Hổ giọng ồm ồm, hắn đang muốn kiếm chỗ phát tác:
Vân Chiêu nhìn Phúc bá:” Phúc bá nói ông ấy mà cầm phi điểu súng trong tay, trong vòng 150 bước, bắn không trượt phát nào, cháu thấy Hám Nam Sơn võ công cao cường, chúng ta không đánh chính diện với hắn làm gì, cứ để Phúc bá cho hắn một phát chết luôn, số còn lại chắc sẽ tan đàn xẻ nghé thôi.”
Vân Tiêu xua tay:” Chưa chắc đâu, lần này chúng ta đối phó với tiêu cục, mà tiêu cục thì không giống với sơn trại, tiêu cục không nhất định thuộc về một mình tiêu đầu, mà còn thuộc về toàn bộ tiêu sư.”
“ Số hàng hóa này trị giá tới 30 vạn lượng bạc, chúng không chịu nổi tổn thất, dù tiêu đầu có bị bắn trộm mà chết, số tiêu sư còn lại cũng vẫn sẽ liều mạng, thậm chí càng hung hãn hơn.”
“ Vì đợt tiêu này mà mất, bọn chúng không còn cơm mà ăn, tiêu cục phải bồi thường tiền hàng cho người ta, trừ khi toàn bộ bọn chúng chiến tử mới có thể miễn trách nhiệm.”
“ Ba trăm tên đao khách mà nổi điên, chúng ta chưa chắc chống lại được, cho dù có cướp được tiêu, tổn thất cũng sẽ vô cùng nặng nề, được không bằng mất.”
“ Giờ chúng ta đi xem điểm mai phục đã, xem rồi hẵng tính đối phó với Hám Nam Sơn ra sao.”
Vân Chiêu nghe theo, y nghĩ hơi đơn giản rồi, vào thời loạn lạc thế này mà tiêu cục tồn tại được, thế nào cũng có chỗ bất phàm.
Đoàn người sau khi tới chỗ mai phục, Vân Chiêu hơi lo, vì nơi này chẳng có địa thế hiểm yếu gì để tận dụng.
Quan đạo từ Lạc Dương tới Tây An được quan phủ các triều đại xây dựng tu bổ vừa rộng lại lớn, dù là một bên dựa vào núi thì cũng là sườn dốc địa thế bằng phẳng, một bên đường là sườn nùi, một bụi cỏ um tùm một chút, tầm nhìn khá thoáng.
“ Ta chuẩn bị để Lão Suất Lưu dùng 100 kỵ binh của chúng ta đóng ở sau sườn núi này, còn chúng ta phục kích ở một bên đường lớn, đợi xe lương thực tới, trước tiên là dùng loạn tiễn phân tán sự chú ý của chúng. Sau đó đợi khi chúng cho rằng chúng ta mai phục ở đây, Lão Suất Lưu sẽ từ trên đồi đánh xuống, phá vỡ đội hình của chúng, sau đó mọi người đồng loạt xông lên giết hết.”
“ Đương nhiên kiến nghị của A Triệt muốn bắn chết Hám Nam Sơn cũng có thể dùng vào lúc này, dù sao tên đó rất đáng gờm, giết sớm giảm thiểu thiệt hại.”
Vân Tiêu làm việc rất chắc chắn, dưới tình huống không làm tổn thương tự tôn của Vân Chiêu, dễ dàng đoạt quyền chỉ huy.
Hơn nữa tất cả mọi người đều nầm thừa nhận, đương nhiên, trừ Tiền Thiểu Thiểu và Vân Dương có chút bất mãn ra, ở trường hợp này không ai để ý tới đứa bé như Vân Chiêu.
Trẻ con, dù có là lợn rừng tinh chuyển thế đi chăng nữa, trước khi thể hiện ra chiến tích tương đương với lợn rừng tinh, ý kiến ẽ không đủ trọng lượng, cho dù y có là tộc trưởng Vân thị, cho dù y có là huyện lệnh huyện Lam Điền.
Trước kia Vân Chiêu làm chuyện những chuyện kia thất bại thì chẳng qua mất ít tiền, làm bại gia tử cũng chẳng có gì đặc biệt, còn thành công, mọi người đều cho rằng là công lao của toàn tộc, Vân Chiêu là tộc trưởng làm đại diện thôi.
Còn khi thực sự lên chiến trường, bọn họ thà tin vào tên ngốc như Vân Hổ còn hơn là tin Vân Chiêu, nhất là loại quân nhân già như Vân Phúc càng như thế.
Kinh nghiệm quan trọng nhất.
Cho nên Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu chỉ có thể đứng ở bên nghe người lớn thương thảo, đồng thời trong lòng ngầm lập phương án của bản thân, chuẩn bị đợi khai chiến xem ý nghĩ của mình có chính xác hay không.
(*) Tái Bá Đương chắc là lấy nick bắt chước của Vương Bá Đương thời Tùy Đường, tay này cùng Trình Giảo Kim, Tần Thúc Bảo làm cướp sau đó quy thuận quân Ngõa Cương của Lý Mật.
Lý Mật một thời kinh phết, dưới trướng có Trình Giảo Kim, Tần Thúc Bảo, Đơn Hùng Tín, La Sĩ Thành (?) … Thẩm Lạc Nhạn =))
Nhưng mà không may sinh cùng thời Lý Nhị.