Tiền Thiểu Thiểu đang ở bên hầu hạ, đang rót thêm nước vào cốc Trương Đạo Lý thì nghe thấy ông ta muốn chuyển toàn bộ lương thực huyện Lam Điền tới kho phủ Tây An, nhất thời run tay nước sánh ra ngoài, nói không xin lỗi chỉ lùi lại phía sau, đầu cúi xuống, bàn tay nắm chặt ấm nước tới trắng bệch.
Trương Đạo Lý vờ như không có chuyện gì, cầm cốc trà lên uống, khóe mắt để ý phản ứng của Vân Chiêu.
Kỳ thực Vân Chiêu sớm có chuẩn bị tâm lý về yêu cầu của Trương Đạo Lý rồi, Thiểm Tây đại hạn, chỉ có Lam Điền là thoát, về lý kho lương ở huyện cũng chỉ là thu thay cho phủ, nếu không có lệnh của tri phủ trừ khi y muốn tạo phản mới có thể dùng tới kho lương, cho nên với yêu cầu của tri phủ, y không có cớ gì để từ chối.
Huống hồ nay một dải Tây An, Hàm Dương, Vị Nam là tiền tuyến chống lại đám tặc khấu đang hoành hành Duyên An, Thiểm Bắc, chẳng may những nơi này cũng loạn nốt thì một mình huyện Lam Điền sao chống lại nổi, lúc đó quan binh bị đẩy lui, hạ lệnh một tiếng số lương thực này sẽ bị trưng thu hết.
Trương Đạo Lý thấy Vân Chiêu gật đầu thì thở phào, không ai biết chỉ thoáng chốc lưng ông ta đã ướt đẫm rồi, vỗ vỗ lên bàn tay mũm mĩm của Vân Chiêu, bỏ thái độ quan trên, nhiệt tình thân thiết hơn gấp bội:
“ Trước kia khi ngươi nhậm chức, nhiều người nói Thiểm Tây bố chính ti của chúng ta ngu xuẩn, không có ai để dùng, không ngờ đi dùng một thằng nhóc miệng còn hơi sữa làm huyện lệnh, vì thế ngự sử đài không ít lần đàn hặc ta.”
“ Lão phu thì khác, ngay từ lần đầu gặp ngươi, đã thấy ngươi là một nhân tài, tuy ta bị chuyện của ngươi làm liên lụy, nhưng kết được trái quả ngọt. Đợi toàn bộ lương thực vào kho phủ, lão phu xem xem kẻ nào còn dám nói huyện lệnh Lam Điền chỉ là thằng nhóc tám tuổi, kẻ nào dám đàn hặc lão phu.”
Tri phủ đã tỏ thái độ rồi, các quan viên khác tất nhiên cũng làm ra vẻ bất bình, một lòng đứng về phía Vân Chiêu, những lời nịnh bợ dồn dập như thủy triều, một đám người đầu hai thứ tóc râu đến rốn nói lời buồn nôn mà không ngai, Vân Chiêu nghe thấy ngại thay, chắp tay:” Năm nay trong huyện chỉ có thế, nếu phủ tôn đợi thêm một năm, năm sau cây lương thực mới mở rộng trồng trọt, chỉ cần huyện Lam Điền có thể giải quyết vấn đề lương thực của phủ Tây An.”
Trương Đạo Lý tóm chặt tay Vân Chiêu như vớ được vàng:” Thật sao?”
Đã làm người tốt thì làm cho chót, không làm nửa chừng, Vân Chiêu gật đầu tỏ ra hào phóng: “ Mời phủ tôn tới ruộng thí nghiệm, chư vị xem là biết.”
Trương Đạo Lý đứng dậy ngay: “ Đang định đi đây, mời Vân huyện lệnh dẫn đường.”
Hiện giờ là thời điểm nóng nhất trong năm, bầu trời từ sáng tới tối lúc nào cũng xanh ngăn ngắt một mầu, ánh nắng liên tục tỏa nhiệt xuống nhân gian, thế nhưng đám quan viên phủ Tây An tới không biết có phải vì vừa mới đặt tảng đá trong lòng xuống không lại thấy mát mẻ lạ kỳ, đi được một lúc mới dần nhận ra là mát mẻ thật, từng cơn gió lộng mang theo vị hơi nước, không phải là mang theo hơi nóng cùng cả đống đất vàng như ở trong thành Tây An.
Nguyên nhân không chỉ bởi vì gần đó có một ao nước cực lớn chừng năm sáu mẫu, trong ao một nửa phủ kín hoa sen, mà còn vì dọc ngang là những kênh nước chảy róc rách không ngừng chỉ riêng âm thanh đó thôi nghe đã thấy mát mẻ phần nào rồi.
Xa xa là đám trẻ con đứa nào đứa nấy hào hứng bừng bừng vừa ca hát vừa tắm rửa cho trâu bên bờ suối.
Thiểm Tây sáu năm hạn hán, thế nên tình này cảnh này, như thơ như họa.
Đã bao lâu rồi họ chưa thấy cảnh làng quê thanh bình như thế? Không, nơi này phải gọi là Đào Nguyên Trần Thế mới đúng.
Đoàn người rời đại trạch Vân thị, đi chưa tới một dặm đã đến ruộng ngọc mễ, tới nơi này càng mát mẻ, gió rì rào thổi qua ruộng mang theo cả mùi thơm dìu dịu.
Vân Chiêu thuận tay bẻ một bắp, bóc vỏ ra đưa Trương Đạo Lý:” Xin phủ tôn xem, đây chính là lương thực mới, hạ quan gọi thứ này là ngọc mễ.”
Trương Đạo Lý xem kỹ tán thưởng:” Đúng là sáng như ngọc.”
Vân Chiêu tẽ một hạt cho vào mồm:” Phủ tôn thử xem, thứ này cho dù ăn sống cũng ngọt diu thơm ngon.”
Trương Đạo Lý và đám quan viên nối nhau bẻ, có người chẳng tẽ hạt, cẩm cả bắp gặm, gật gù liên hồi, lương thực có thể ăn sống mà ngon ngọt thế này thì hiếm có quá rồi.
“ Vậy một mẫu sản lượng thế nào?”
“ Hơn 5 gánh, song không đủ thời gian trồng thềm vụ thu nữa.”
Trương Đạo Lý đôi chút thất vọng, vẫn khen:” Tiếc quá, song vẫn là thứ lương thực tốt.”
“ Vân thị mới trồng lần đầu, cây còn lạ đất, người cũng lạ cây, hạ quan tin chỉ cần qua vài lần sẽ có sẩn lượng tốt hơn:” Vân Chiêu lại dẫn đoàn người Trương Đạo Lý tới ruộng khoai tây, sai Tiền Thiểu Thiều đào một cây.
Lúc này cơ bản khoai tây đã thu hoạch được, một cây đèo hết rễ tới bảy tám củ to bằng nắm đấm trẻ con, Vân Chiêu hái từng củ đặt vào tay quan viên:” Hạ quan gửi gắm hi vọng lớn vào thứ này đây.”
Trương Đạo Lý ước chừng cân nặng của khoai tây, lúc này ông ta chỉ quan tâm một điều:” Một mẫu bao nhiêu?”
“ Ước đạt 1500 cân, vừa có thể ăn như rau, lại vừa có thể dùng làm lương thực, khi không có lương thực ăn, thứ này có thể no bụng, không khác gì lương thực bình thường.”
Một viên quan chắp tay:” Vân huyện lệnh, ta có thể đào một chút đem cân thử không, tiện báo lên trên.”
Đương nhiên là không có vấn đề gì, liền ra lệnh cho Tiền Thiểu Thiểu dẫn đám người đi đào nửa mẫu khoai tây.
Đàm quan viên đích thân cân đo, tính toán diện tích khoai tây xong mang về một ít để làm bằng chứng rồi vui sướng kéo đoàn hộ vệ đông đảo tới năm sáu trăm người, ùn ùn kéo nhau đi.
Tiễn đám Trương Đạo Lý rời khỏi bức tường đá cao ngoài trang rồi, Vân Chiêu mới nhíu mày lại.
Tiền Thiểu Thiểu lẩm bẩm:” Bọn họ thà đi đêm chứ không nghỉ lại ở huyện Lam Điền, họ sợ gì chứ, chúng ta có giết họ đâu.”
“ Họ không dám, cho dù ta có là huyện lệnh, nếu như không phải là chuyện lương thực quá trọng đại, bất kể thế nào họ cũng không rời thành Tây An đâu. Giờ Thiểm Tây thực sự là quá loạn rồi, trừ khi bọn họ có cách nào hoàn toàn giải quyết được vấn đề đạo phỉ. “ Vân Chiêu có thể thông cảm chuyện này, không có thành cao hào sâu bảo vệ, chắc họ ăn ngủ không yên:
“ Nếu thiếu gia làm tri phủ, có khi sẽ có cách giải quyết vấn đề đạo phỉ rồi.” Tiền Thiểu Thiểu rất có lòng tin vào thiếu gia nhà mình:” Hôm nay thiếu gia cho họ thấy cách tiêu diệt đạo phỉ, đáng tiếc họ toàn là kẻ mù, không giải quyết vấn đề cái bụng của mọi người, dù họ tiễu phỉ thế nào cũng không thể hết.”
“ Không phải họ mù đâu, mà là giả vờ không hiểu, làm thì phiền toái, không làm thì thư thái. Chỉ là không biết khi con thuyền Đại Minh này chìm xuống, họ còn giả mù được không.” Vân Chiêu không phải là người trời sinh có tính phản loạn, thậm chí y tự nhận mình là người rất giữ bổn phận, chỉ làm tốt việc của mình là đủ, chẳng qua ở thời đại này y nhanh chóng hiểu ra nếu không làm gì cả, muốn sống yên ổn cũng không được.
Khi loạn thế tới, tốt nhất là phải chuẩn bị trước, đó mới là có trách nhiệm với bản thân, với gia tộc, với dân tộc.
Y cũng không muốn đem vận mệnh của bản thân gắn với dân tộc, nhưng thân là một người biến trước chuyện gì xảy ra, nếu không làm gì cả, đó là sỉ nhục với sinh mệnh của mình.
Từ đó có thể suy ra, tất cả những nhà tiên tri đều thống khổ, mâu thuẫn và bi thương.