Vân Chiêu bửa một củ khoai lang nướng thơm nức, ăn lõi vàng mềm mềm ngọt lịm bên trong, nóng tới la oai oái vẫn không buông tay.
Tiền Đa Đa gắp từng miếng thịt mở vào nồi hấp trên bếp.
Vân Chiêu hiện giờ ở trong tiểu viện Từ tiên sinh ở lúc trước, trong tiểu viện có gian bếp nhỏ ngay sát thư phòng, không đầy đủ như bếp lớn của trù nương béo, song đủ nấu nương rồi, ngửi thấy mùi thịt thơm Vân Chiêu thò đầu vào nhìn lướt qua, nhíu mày:” Sao ngươi cứ làm món này, không sợ ta béo chết à?”
Tiền Đa Đa từ trên ghế nhảy xuống, bĩu môi:” Lại chẳng phải làm cho thiếu gia ăn.”
“ Mẹ và đám tỷ muội của ta cũng không nên ăn quá nhiều thứ này, cả ngươi cũng thế.”
“ Chuẩn bị cho khách ăn đấy, đại nương tử bảo, nhất định phải chiêu đãi khách cho tốt, nhất là phải được ăn ngon.” Tiền Đa Đa chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, nói rất hợp tình hợp lý:
“ Thiếu gia không biết gì sao, tưởng hai tiểu nha đầu đó ở chỗ Tần Soái ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vóc chắc, thời gian qua tỳ nữ tiếp xúc mới biết, họ ở chỗ Tần soái, thi thoảng được ăn miếng thịt cũng coi như là năm mới rồi.”
“ Nhà ta năm nay vì nhân thủ nhiều, cho nên khoai lang mọc tràn lan khắp nơi, vì tránh lãng phí lá cho nên lợn nuôi cũng nhiều, cho khách ăn ít thịt có gì không được, thiếu gia đừng quá nhỏ nhen như thế.”
Vân Chiêu họa có điên mới đi tin những lời ma quỷ từ miệng Tiền Đa Đa phát ra, lại cắn một miếng khoai, mồm đầy thức ăn vẫn nói: “ Ta phải nói ngươi sao đây, hại người không biết chán.”
Tiền Đa Đa nổi giận:” Tỳ nữ hại người thế nào?”
“ Còn cãi. “ Vân Chiêu trừng mắt: “ Buổi sáng ăn bánh bao kẹp tóp mỡ, buổi trưa ăn canh thập cẩm, tối thì thịt mỡ hấp, ngươi thậm chí còn chuẩn bị cả món lót dạ, cho chủ tớ người ta bát canh nước thịt mỡ màng với bánh nướng để người ta trốn trong chăn ăn, ngươi muốn nuôi người ta thành lợn chứ gì?”
“ Làm gì có chuyện đó, thiếu gia không thấy hai tiểu nha đầu ấy khi mới tới nhà ta gầy không ra người à, giờ mới ăn được có mấy bữa thôi, người ta đã da thịt hồng hào, mủm mĩm đáng yêu. Nhất là con nha hoàn Tiểu Sở, đúng là một con lợn, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ngày hôm sau tới xem không còn lại chút nào. “ Tiền Đa Đa che miệng cười khúc khích, mắt híp lại như hồ ly: “ Nô tỳ mỗi ngày đều phải làm món mới cho họ ăn, vậy mà thiếu gia trách nô tỳ hại người. Trên đời này làm gì có ai lấy món ngon đi hại người chứ, nếu có, thiếu gia tìm ra đây, nô tỳ cũng muốn bị hại.”
Vân Chiêu đuối lý thẹn quá hóa giận bóp mũi Tiền Đa Đa: “ Ngươi cẩn thận bị báo ứng đấy, cho ngươi biết, trù tử luôn béo hơn người ăn, không tin ngươi nhìn trù nương trong nhà thì biết.”
Chỉ cần bị Vân Chiêu nhéo mũi, Tiền Đa Đa sẽ cười như bị ngốc.
“ Mỗi ngày nô tỳ đều phải luyện võ, khiêu vũ, làm việc, đi học, đồ ăn được chẳng đủ bổ sung thể lực, làm gì có thịt thừa được? Ngược lại hai vị khách quý của thiếu gia, giờ như hai con sóc lớn, không ngừng ra ruộng bới cây giống. Thiếu gia, người không sợ họ đem cây giống tốt nhà ta cho Tần soái à?”
Vân Chiêu khẽ thở dài:” Ngươi không hiểu, ta chưa bao giờ có ý giấu diếm những thứ cây này để riêng nhà mình được hưởng. Chỉ cần là ai muốn tới xin, ta cũng tới cho, chỉ cần người Đại Minh ăn no, thực lực của chúng ta cũng mạnh mẽ thêm một phần.”
“ Bảo với đệ đệ ngươi, chuẩn bị cho Phùng Anh 500 cân giống ngọc mễ, 1000 cân giống khoai lang, khoai tây, ớt hai cân, cà chua hai cân.”
“ Không chỉ cho họ cây giống, còn phải chỉ dẫn họ phải trồng ra sao?”
Tiền Đa Đa chấn kinh:” Thiếu gia điên rổi sao, tặng cho Tần soái lễ vật quý như thế?”
Vân Chiêu vỗ vỗ má Tiền Đa Đa:” Tặng quà cũng là một môn học vấn, nếu đã định đem tặng, phải tặng một lần cho người được nhận mềm tay luôn, nếu không chẳng thà không tặng.”
Đến buổi trưa Phùng Anh và Tiểu Sở từ ngoài ruộng trở về, Tiểu Sở lòng đầy hoan hỉ đợi được ăn thịt mỡ mà không có, thành lòng đầy thất vọng.
Rau bình thường xào thịt đã không còn thỏa mãn được trái tim khao khát thịt của Tiểu Sở nữa rồi.
Tiền Đa Đa và Tiền Thiểu Thiểu đang ăn thịt, nhìn nó nhíu mày thế kia là biết không hứng thú gì với loại thịt mỡ màng.
Tiểu Sở rất bá đạo đem món ớt xào thịt của mình và Phùng Anh đưa cho Tiền Thiểu Thiểu sau đó quang minh chính đại cướp thịt hấp đi.
Món thịt hấp này rất mỡ màng, toàn thịt mỡ và bì, không thấy tí thịt nạc nào.
Tiền Thiểu Thiểu xưa nay ăn uống không biết kén chọn, nó ăn được thịt mỡ, thịt ba chỉ xào ớt cũng không thành vấn đề, lúc này đây nó đang đem hết sự chú ý đặt lên cuốn sách.
Khi uống canh vô tình nhìn thánh mắt tỷ tỷ cười tới cong vút, lại nhìn món ăn trên bàn, lắc đầu như ông cụ non, thấy tỷ tỷ thật đáng thương.
Phùng Anh không hứng thú gì với món thịt hấp, ngược lại thỏa mãn được khát vọng của Tiểu Sở với thịt, một mình nó ăn quá nửa.
“ Thật đáng tiếc ... Thiểu Thiểu, đệ nghĩ ả Phùng Anh đó thích ăn cái gì?” Tiền Đa Đa nhìn thấy Tiểu Sở ăn hết thịt thì tiếc lắm:
“ Không tới ba tháng, nha hoàn đó sẽ biến thành lợn, có một nha hoàn như lợn, Phùng tiểu thư ở bên cạnh sẽ càng thêm xinh đẹp.” Tiển Thiểu Thiểu không muốn dính líu tới cuộc đấu tranh của nữ nhân, thoắng cái ăn hết cơm, để lại cho tỷ tỷ một lời khuyến cáo rồi vội vã đi tới chỗ thiếu gia:
……….. ……….
Lại nói vị Phi tướng quân Hạ Nhân Long, rời Tây An không lâu thì bị Cao Nhất Công liên hợp với Hạ Cầm mai phục, khi đi qua khu rừng thông, đột nhiên cây đổ xuống chắn đường, cắt đôi đội quân ....
Trận chiến đó Hạ Nhân Long tổn thất 467 binh sĩ, trong cơn cuồng nộ hắn từ trong rừng chui ra muốn tìm Cao Nhất Công và Hà Cầm, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Vì tránh bị Hồng Thừa Trù xử phạt, Hạ Nhân Long chiêu binh ở huyện Phù Phong, dựa vào số khoai lang được tặng, vẻn vẹn ba ngày hắn chiêu mộ được 380 người.
Nghe nói Cao Nhất Công, Hà Cầm xuất hiện ở Kiền Huyện, Hạ Nhân Long vội vàng truy đuổi, tới nơi lại nghe tin hai tên phỉ tặc đó lại tới huyện Phù Phong.
Khi Hạ Nhân Long dẫn binh mã rời Kiền Huyện, đi qua Hắc Phong Hạp bị người ta đẩy gỗ đá trên núi xuống, quân binh đại loạn, từ bụi cỏ hai bên đường tên đạn ào ạt, Hạ Nhân Long trúng tên vào mặt, chuyện này khơi lên hung tính của hắn, dẫn số quân còn lại bám chặt đám tặc khấu không tha, hai đội nhân mã quyết chiến ở Hắc Phong Hạp dài chưa tới 15 dặm những hai canh giờ.
Tới tận khi trời tối Cao Nhất Công, Hạ Cầm mới nhân lúc tối trời thoát khỏi chiến trường, còn Hạ Nhân Long khi điểm binh, phát hiện quân tốt lại chiến tử trên 300.
Lúc này Hạ Nhân Long đã điên thật rồi, dùng đao ép tri huyện Kiền Huyện trưng binh cho hắn, còn mở kho vũ khí của huyện nha, bổ xung vũ khí hỏng.
Hai ngày sau 1000 quân của Hạ Nhân Long lần nữa lại đầy đủ.
Thế nhưng vào đêm trước khi hắn định lên đường tìm hai tên phỉ tặc khiến hắn mất sạch mặt mũi thì trong quân đột nhiên hỗn loạn, có tặc nhân thừa lúc đêm tối tập kích quân doanh. Do Hạ Nhân Long liên tục hai lần trưng binh, quân đội đa phần là người mới, tới bách phu trưởng còn không quen thuộc bộ hạ của mình, không biết ai vào ai, trong đêm tối vung đao chém bừa hai tên quân tốt chạy loạn làm rối quân trận, thế rồi không biết là ai hét lên "Đại quân của Cao Nhất Công giết tới rồi."
Quân doanh tức thì biến thành đàn ong vỡ tổ, bách tính vừa được chiêu mộ vào trong quân chưa được huấn luyện ngày nào, đêm tối nghe phỉ tặc tới chỉ biết ôm đầu chạy như chuột, số còn lại thì rút vũ khí ra chém giết, cứ thấy người xông tới là giết, chẳng biết đối thủ là ai.
Hạ Nhân Long ra sức hò hét, lệnh thân binh tâm phúc đốt lửa lên, mình đứng ở chỗ sáng, hi vọng có thể thu hút bộ thuộc tập trung về phía mình, chấm dứt hỗn loạn.
Không ngờ đang gọi quân sĩ thình lình có một thanh đao đâm vào hông, Hạ Nhân Long gầm lớn, một tay bóp cổ thích khách, không ngờ chỉ dùng sức tay xé toác yết hầu kẻ đó.
Quân Minh thấy chủ tướng dũng mãnh như thế, lũ lượt kéo tới, dần dần ổn định thế trận, tặc nhân thấy không thể lợi dụng thời cơ, lặng lẽ bỏ trốn.
Đợi khi trời sáng, Hạ Nhân Long thân bị trọng thương chứng kiến quân doanh xác chết ngổn ngang, cuồng nộ gào thét:” Đời này không bỏ qua cho Trương Đạo Lý.”
Sau đó bất chấp huyện lệnh Kiền Huyện khổ sở van xin, dẫn 400 tàn binh chạy một mạch về Duyên Tuy.