“ Phái một số lưu dân đi Kim Thắng tự, họ sẽ mang về cho ta.” Uy tín của Vân Chiêu với lưu dân rất cao, thậm chí cao hơn cả bách tính huyện Lam Điền, chỉ cần là mệnh lệnh của y đưa ra, sẽ được chấp hành rất triệt để:” À phải rồi, ta muốn bắt cóc một hòa thượng phiên bang sống trong thành Tây An tên là Thang Nhược Vọng, chuyện này cần ngươi tìm hiểu dần đi, sau đó người và tỷ tỷ ngươi đi làm, có điều phải đợi giáo đường trên Ngọc Sơn xây xong hẵng đi.”
“ Sau này chỗ chúng ta sẽ có rất nhiều hòa thượng phiên bang, không có một cái chùa miếu thích hợp thì không hay, ta đã mời tiên sinh Phùng Kỳ của thư viện chủ trì xây dựng rồi, may mà gạch đá với công tượng có sẵn. Ừm, trong thành Tây An có nhiều công tượng từng xây dựng một cái Thánh mẫu đường, nhớ cho người đi kiếm một ít cho ta, ta muốn trong vòng hai tháng phải xây xong chỗ ở nửa năm xây xong đại điện.”
Mặc dù thiếu gia ra lệnh rất lẫn lộn, nhưng Tiền Thiểu Thiểu trí nhớ tốt, năng lực lý giải mạnh, nên vẫn hiểu Vân Chiêu nói gì:” Nếu là tỷ đệ tiểu nhân ra tay, vậy thiếu gia muốn lừa chứ không phải bắt cóc, đúng không?”
Vân Chiêu vỗ hai tay lên vai Tiền Thiểu Thiểu:” Ta chỉ cần ngươi mang người về cho ta, nhanh gọn, không cần khách khí, nhưng phải giữ họ lành lặn, sau này sẽ còn cần ngươi bắt nhiều hòa thượng phiên bang nữa, ta không cần thần của họ, nhưng ta cần học thức trong bụng họ.”
“ Đó là thứ mánh lới kỹ xảo mà Đại Minh chúng ta xem thường, nhưng họ không biết rằng nó vô cùng hữu dụng, mà những hòa thượng phiên bang này đã nghiên cứu những kỹ thuật ấy lên tới tầm rất cao. Ngươi đã hiểu chưa?”
Tiền Thiểu Thiểu gật đầu:” Hiểu ạ, vậy là thiếu gia cần dùng người ta, không thể lấy biện pháp cường đạo với họ, cho tiểu nhân ít thời gian.”
Vân Chiêu nhún vai:” Tùy ngươi, ta nói với ngươi trước, ta còn mua ở Hảo Cảnh ít nô lệ phiên bang, hai tháng nữa tới được Ngọc Sơn, khi những người này tới nơi, ta hi vọng ngươi và tỷ tỷ ngươi có thể khiến người tên Thang Nhược Vọng mà ta cần ngươi bắt yên tâm ở lại Ngọc Sơn.”
“ Rốt cuộc thiếu gia định làm gì?” Tiền Thiểu Thiểu không khỏi tò mò:
“ Thư viện Ngọc Sơn không thể chỉ có Hán học mà còn phải có cả Tây học.”
“ Tây học là cái gì ạ?”
“ Ngươi chưa hiểu được đâu, vài năm nữa ngươi sẽ biết, đi đi, đi làm việc của ngươi.”
Bây giờ Vân Chiêu rất ít khi làm việc cụ thể, với tình hình hiện giờ nhân thủ trong tay y đang xử lý công việc rất tốt.
Những người này quản lý một huyện vẫn thừa sức.
Hiện giờ chuyện lớn nhất của huyện Lam Điền vẫn là trồng lương thực, cho dù Vân Chiêu rất muốn thông thương với nước ngoài, nhưng cũng phải có lương thực để làm nền tảng, mới có thể biến huyện Lam Điền thành thành phố giao thương đích thực.
Vô nông bất ổn, vô thương bất phú, tám chữ này là kinh nghiệm ngàn đời tổng kết ra được.
Vừa vặn có người chứng minh chân lý ấy.
Lúc này Ngô Sân được gợi ý của Hồng Thừa Trù mang 10 vạn lượng bạc ra mua lương thực ở huyện Lam Điền, theo giá thị trường, hắn có thể mua được 2 vạn đảm lương thực.
Ngô Sân cũng hết sức bất đắc dĩ, hắn đâu muốn mang nhiều bạc đi xa như thế, trước khi tới huyện Lam Điền, hắn mang theo quan ngân từ kinh sư, đi qua mấy chục châu huyện, sớm muốn đổi thành lương thực rồi, đáng tiếc người ta hoặc khách khí chiêu đãi rồi tiễn hắn như tiễn tà, không thì ôm chân hắn khóc lóc, hoặc trực tiếp trả lời không có lương thực.
Đến Thiểm Tây hắn càng muốn khóc, nơi này cái gì cũng nhiều, đặc biệt là đất vàng và thổ phỉ, chỉ lương thực không có, may mà hắn gặp được Hồng Thừa Trù, biết nơi này còn có một mảnh đất lành.
Đối diện với tri huyện nho nhỏ, Ngô Sân đường đường tham chính một tỉnh mà không có chút cảm giác ưu việt nào.
Nhưng ai bảo người ta giữa tháng 3 đói rét, lại có thể 2 vạn đảm lương để bán chứ.
Sở dĩ huyện Lam Điền có thể làm đế vẫn là nhờ ao nước lớn nhỏ phân bố khắp huyện, ở nơi này tuyệt đối không có nước bị lãng phí, cho dù có một trận tuyết lớn, bách tính cũng chủ động xúc tuyết đổ xuống ao, đổ một trận mưa, vốn nước chảy lênh láng khắp nơi xói mòn đất, cũng được kênh mương chằng chịt đưa tới ao chứa nước.
Một khi áo chứa nước không đủ nước, hồ chứa nước lớn ở Bắc Hương sẽ mở van, khiến những cái áo này lại đầy ăm ắp.
Khắp nơi là bánh xe nước, khắp nơi là máng gỗ lớn.
Nhìn dòng nước trong vắt chảy khắp nơi, Ngô Sân ngỡ mình đang ở Giang Nam.
“ Chỉ đơn giản vậy thôi, hạ quan không vì gom 2 vạn đảm lương cho đại nhân mà vơ vét của bách tính, không cần thiết vì chút lương thảo này mà ép bách tính phải liều mạng.” Vân Chiêu giới thiệu hệ thống thủy lợi trong huyện, hỏi:” Chuyện chỉ đơn gian như vậy, hạ quan không hiểu, đại nhân vì sao đi qua vô số châu phủ mà lại không kiếm được 2 vạn đảm lương.”
Ngô Sân ngồi bên mương rửa tay:” Địa phương bản quan đi qua, lương thực không ở trong kho lương thì trong tay địa chủ, người ta chê ta trả giá quá rẻ, không chịu bán. Không phải không có lương thực, mà lòng người đã hỏng rồi.”
Vân Chiêu rất tán đồng câu này.
Chỉ cần có hồ chứa nước, nước trong ao sẽ đầy, Vân Chiêu không lo thiên tai, xưa nay huyện Lam Điền chỉ có hạn hán, không có lũ lụt.
Còn về nạn châu chấu? Hiện giờ không cần phải sợ, nạn dân ăn sạch rồi, không tuyệt chủng là may.
Tuy nói hạn hán sinh châu chấu, nhưng Thiểm Tây hạn hán nhiều năm, chỉ có bị hạn mà không có châu chấu, là vì châu chấu không có căn cơ sinh tồn.
Lòng người hỏng rồi, Đại Minh cũng hỏng rồi.
….. …..
Kim Thắng tự còn có tên là Linh Bảo tự, bởi vì Đường thái tông hoàng đế sau khi giá băng, nơi này liền thành chỗ an trí phi tần, còn gọi là Sùng Thánh tự.
Tây An có một điểm không tốt, tùy tiện kéo ra một cảnh trí cũng có lịch sử dài dằng dặc cần tìm hiểu.
Phàm là người du lãm những nơi này mà không nói ra được vài điển cố lịch sử, sẽ bị người ta cười nhạo là loại vô tri.
Kim Thắng tự nổi tiếng nhất là 500 la hán cùng với thời Thịnh Đường, hoàng đế tổ chức "anh đào yến" cho các tân khoa tiến sĩ.
500 vị la hán bộ dạng quỷ dị, mũi cao mắt sâu, khác biệt rất lớn với bề ngoài của người Trung Nguyên.
Nếu như Vân Chiêu tới, y ít nhiều còn có thể nói ra lai lịch Phật đà, chắp tay vài cái, hiện người tới là Cao Kiệt, cái thứ cường đạo bẩm sinh này chẳng có tí xíu cảm giác nào với tượng la hán đen xì xì.
Vi đà ôm chày kim cương ở sơn môn, điều ấy ý là sơn môn mở rộng, nghênh đón tăng lữ bốn phương tới Kim Thắng tự cầu học, giảng kinh, đồng thời có thể ăn uống miễn phí ba ngày.
Cao Kiệt ăn mặc như hương khách bình thường, nhìn tượng phật, mỉm cười đi vào Kim Thắng tự.
Hắn nhanh chóng tìm được "Đại Tần Cảnh Giáo Trung Quốc lưu hành bia" mà Vân Chia muốn, đối với thứ văn bia lại còn làm bằng đá này, Cao Kiệt không có hứng thú gì với hàm nghĩa của nó, càng không hứng thú với chất liệu đá của nó, chắp tay trước ngực với một tiểu sa di gần đó:” Ta muốn bái kiến Đàm Tú trưởng lão, tiểu sư phụ có thể dẫn tiến hộ không?”
Tiểu sa dĩ đang quét đất chắp tay đáp lễ:” Trụ trì không ở trong chùa, theo Trương phủ tôn tới Long Thủ Nguyên cầu mưa rồi, không biết thí chủ có chuyện gì, trụ trì không có, song có sư phụ quản sự viện.”
Cao Kiệt soa cái đầu trọc của tiểu sa di, lấy trong ống tay áo ra hai cái bánh vừng đặt vào tay nói:” Ta phải làm thế nào mới có thể đưa tấm bia này đi?”
Tiểu sa dĩ đang hạnh phúc ngoạm cái bánh, nghe vậy vội nói:” Cho sư phụ quản viện 10 lượng là có thể thoải mái mang đi.”
Cao Kiệt ngẩn người, đơn giản hơn hắn nghĩ, mà nếu đã đơn giản thế tức là thứ này không giá trị như y nghĩ, lại lấy từ ống tay áo ra quả trứng gà luộc đặt vào tay tiểu sa di, cười thân thiết:” Nhưng ta không có 10 lượng, vậy phải làm thế nào?”