Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 181 - Q1 - Chương 168: Thiên Sứ Của Thần Linh. (1)

Q1 - Chương 168: Thiên sứ của thần linh. (1)

Sau khi bia đá được bí mật vận chuyển về huyện Lam Điền, Vân Chiêu liền bố trí trong một khe núi giữa lưng chừng Ngọc Sơn.

Ở đó có sơn cốc nho nhỏ, một thác nước như dải lụa trắng từ vách đá đổ xuống, va vào tảng đá phía dưới biến thành châu ngọc khắp đất trời, cuối cùng hội tụ lại vào ao nước.

Mỗi khi tới trưa, gặp lúc mặt trời rực rỡ sẽ có từng chiếc cầu vầu bắc ngang qua thác nước, đẹp đẽ vô cùng.

Những bụi cây thấp bé khẳng khiu bị đào hết, sườn núi chỉ còn lại cỏ xanh mềm mại, cuối thảm cỏ xanh đó, một công trình kiến trúc đá theo phong cách gothic sắp hoàn thành đứng sừng sững dưới trời xanh, trang nghiêm thần thánh.

Một tòa điện không tính quá cao nhưng có rất nhiều chóp nhọn, cổng vòm khắc hoa, cột đá cao lớn, cùng với bức tượng khắc đá Da Tô gặp nạn đã có quy mô ban đầu.

Đại Tần Cảnh Giáo Trung Quốc lưu hành bia được Vân Chiêu bố trí trong một cái đình trên bãi cỏ, lân này Vân Chiêu xây bia đá này rất chắc chắn, dưới bia đá khoét lỗ, luồn dây xích qua, ăn sâu trên một trượng rồi rưới hỗn hợp đất tam hợp thổ với cháo gạo nếp, gắn chặt bia đá này với Ngọc Sơn.

Đề phòng có tên trộm khác như y.

Từ tiên sinh nhìn đàn cá chép hoa bơi tung tăng trong nước, thắc mắc:” Ngươi kiếm thứ này ở đâu ra?”

Vân Chiêu chỉ về phía Ly Sơn:” Khi Hác Diêu Kỳ chiếm lĩnh nơi đó, có rất nhiều nhà có tiền chạy mất, khi Hổ thúc lên núi, phát hiện trong ao một nhà có nuôi, nghĩ là học sinh sẽ thích nên mang về.”

Từ tiên sinh hừ một tiếng:” Một truyền giáo sĩ mà thôi, đáng để ngươi bỏ vốn lớn vậy không?”

Vân Chiêu cười hì hì trêu : “Tiên sinh cũng có lòng đố kỵ sao?”

“ Đúng thế, ngươi đâu có để tâm tới thư viện Ngọc Sơn như vậy.” Từ tiên sinh thẳng thắn thừa nhận, lúc xây dựng lại thư viện Ngọc Sơn, Vân Chiêu chẳng thèm xuất hiện lấy một lần, lần này lại vì một người phiên bang mà bỏ công bỏ sức:

“ Đại Từ tiên sinh coi Thang Nhược Vọng là đệ nhất nhân Tây học đông du, còn nói coi trọng người này thế nào cũng không hề quá, lời này chính tiên sinh thời gian trước nói với học sinh, sao tiên sinh quên mất rồi?”

“ Ngươi cũng giống huynh trưởng ta, cho rằng người trong nước nên tiếp thu Tây học sao?”

Vân Chiêu gật đầu không chút do dự:” Phu tử từng nói: Trong ba người đi cùng nhau ắt có thầy ta.”

Từ tiên sinh cả kinh nhìn chằm chằm Vân Chiêu:” Vậy là ngươi cũng cho rằng quốc học không bằng Tây học?”

“ Học sinh chưa bao giờ nghĩ thế, cũng chưa bao giờ xem thường học vấn tổ tông để lại cho chúng ta, giống như Hoành Cừ tiên sinh nói, chúng ta phải vì tiền thánh kế thừa tuyệt học. Mà học vấn vốn là thứ đi thuyền ngược dòng, nếu chúng ta bảo thù trì trệ, xa rời thực tế, bị người ta đuổi theo là tất nhiên.” Vân Chiêu thấy tiên sinh có chút hoảng loạn nói:” Tiên sinh, so với nền văn hóa chúng ta, người Tây hiện giờ vẫn như thời đại ăn lông ở lỗ, quốc gia chỉ mới suy nhược đã khiến người mất tự tin, nếu thiên hạ sụp đổ, tiên sinh sẽ thế nào?”

“ Học những thứ cao thâm của người Tây đâu xấu, chỉ cần có thể khiến bách tính giàu có, quốc gia cường đại thì đều là học vấn tốt, chúng ta học là được, thấy cái hay thì học, đâu có gì mà mất mặt.”

“ Huống hồ học sinh còn nhỏ, cần gì thể diện chứ?”

Nói thì nói thế, nhưng con người đâu phải thần thánh để chí công vô tư, Từ tiên sinh cả đời nghiên cứu Nho học, đến giờ một huynh trưởng, một học sinh đắc ý nhất đều coi trọng Tây học, lòng hụt hẫng là khó tránh:” Ngươi mang văn bia về rồi, còn Thang Nhược Vọng bao giờ tới?”

“ Cái này phụ thuộc vào Đa Đa và Thiểu Thiểu.”

“ Ngươi sai hai đứa bé đi mời Thang Nhược Vọng?”

Vân Chiêu mỉm cười cố tình bóp méo lời tiên sinh:” Học sinh chưa bao giờ nói là mời ông ấy lên Ngọc Sơn hết.”

“ Ngươi đừng làm bừa, Thang Nhược Vọng là cuồng tín đồ của giáo hội Da Tô, nếu không đã chẳng mạo hiểm ngàn dặm xa xôi tới Đại Minh truyền giáo.” Từ tiên sinh nghiêm mặt cảnh cáo:” Ông ấy sẽ không từ bỏ tín ngưỡng của mình đâu.”

Điều này Vân Chiêu thừa nhận tiên sinh nói thật, những truyền giáo sĩ thời kỳ đầu tới Trung Quốc đều là người trí tuệ hơn nữa nhiệt thành với tôn giáo muốn đem tín ngưỡng của mình truyền bá khắp thế giới, không như những kẻ đời sau đều mang theo mưu đồ bất chính: “ Học sinh biết thế, nhưng trên đời này dễ đối phó nhất là chính nhân quân tử, dễ làm hại nhất là người lương thiện. Giả như Thang Nhược Vọng là người tốt, ông ấy sẽ không thoát khỏi ma chưởng của Đa Đa và Thiểu Thiểu.”

“ Hừ, ngươi chớ coi thường Thang Nhược Vọng, ông ấy là người thông minh trí tuệ, có lẽ ông ấy có nhiều khuyết điểm, song trí tuệ của ông ấy sẽ bù đắp nhược điểm, hai đứa bé kia không phải đối thủ.”

“ Í, vừa rồi tiên sinh còn đố kỵ với người ta, sao bây giờ lại đứng về phía người ta rồi.”

“ Ta và ông ấy đều là người nghiên cứu học vấn.” Từ tiên sinh liếc nhìn Vân Chiêu với ánh mắt không như ngươi là thứ cường đạo:

Vân Chiêu đưa tay tới đợi vỗ tay ước định với tiên sinh:” Vậy chúng ta đánh cược đi.”

“ Ta không đánh cược với ngươi.”

“ Tiên sinh không dám sao?”

“ Ta không sợ, mà là nghĩ cho Thang Nhược Vọng, nếu đánh cược với ngươi, ngươi sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.”

Vân Chiêu cười toét miệng không ra tiếng, hàm răng trắng lộ ra tám cái, tiên sinh đúng là hiểu mình quá đi mà, nhưng mà có đánh cược hay không thì cũng không thay đổi gì hết, Thang Nhược Vọng quá quan trọng, y phải có được người này bằng mọi giá.

Tây An vào tháng tư là thời điểm đẹp nhất, hoa hạnh, hoa lê đã tàn, hoa đào đang nở rộ, cây lựu cũng nhú hoa chờ nở.

Sau một cơn mưa phùn, xuất hiện phong cảnh trơn ướt khắp nẻo đường, xa toàn sắc cỏ, gần chẳng có chi, dương liễu cũng trồi mầm non từ lâu, sớm hóa thành lá liễu.

Khiến cho tòa thành phủ sắc vàng của đất biến thành tơ liễu phủ thành.

Mưa gột rửa hết bụi mù, trả lại tòa thành cổ kính sắc màu xám đen chủ đạo, nay lại thêm màu xanh non sự sống, như xa tựa bức tranh màu nước, khó diễn tả thành lời.

Mây mùa xuân thường âm u một chút, xà thấp tới độ tựa hồ chỉ cần đứng trên núi cao là có thể với tới.

Dưới đám mây xám xịt, chóp nhọn cao vút của tòa Thiên chúa thánh mẫu như muốn đâm thủng mây, thi thoảng có vài con quạ đen nặng tới hai ba cân bay qua nóc giáo đường, kêu quạ quạ lượn vòng, làm cả giáo đường mang một bầu không khí quái dị đáng sợ.

“ Ngươi đừng ăn nữa, lát nữa giáo sĩ kia ra mà ngửi thấy toàn thân ngươi đầy mùi thịt cừu sấy, chúng ta sẽ lộ tẩy đấy.” Tiền Thiểu Thiểu tóc rối bù mặt lấm lem quần áo rách nát như ăn mày ngồi dưới cổng vòm của giáo đường, đẩy vai Vân Quyển gầy gò đang ra sức ăn thịt cừu khô:

“ Không lộ tẩy đâu, chúng ta hôi như từ dưới cống lên ấy, ai mà ngửi thấy gì?” Vân Quyển ăn no ợ một cái, đổi tư thế thoải mái, ai ngờ ngủ mất:” Cho ta ăn đi, mấy ngày nữa có khi phải chịu đói.”

Cái thằng nhóc này được Vân Chiêu chu cấp, không lo cái đói như trước, nhưng ăn sao chưa bao lâu vẫn còn một bộ dạng ốm đói, chỉ cần thay bộ quần áo ăn mày vào, ngồi đó không nói gì là có ngay bộ dạng đói khổ lâu ngày thành kiệt sức.

Nằm dưới cổng vòm không chỉ có Tiền Thiểu Thiểu và Vân Quyển, còn có đám trẻ con chọn ra trong thư viện Ngọc Sơn, toàn đứa sứt môi lồi rốn hình dạng kỳ quái gì cũng có.

Chẳng cần đóng giả ăn mày, đó là cuộc sống của chúng trước kia không lâu.

Cho nên khi đám trẻ con này nằm nghiêng ngả trước cửa giáo đường, cho dù là kẻ thiếu lương tri nhất nhìn thảm cảnh ấy, tâm tình cũng trở nên rất tệ.

Bình Luận (0)
Comment