Đêm hôm đó Thang Nhược Vọng không ngủ, ông ta quỳ trước tượng Da Tô, cầu nguyện hết lần này tới lần khác, hi vọng thánh linh trên trời che chở những đứa bé kia lớn lên khỏe mạnh.
Đồng thời cũng xám hối hết lần này tới lần khác, mong thiên chúa hóa giải ma quỷ kích động trong lòng ông.
Đám trẻ con quấn chăn lại ngủ như chim non trong tổ, khuôn mặt non nớt của chúng vẫn còn vương nước mắt ...
“ Con mẹ nó, tên Trương lão đại ấy không biết nặng nhẹ à, vừa rồi thiếu chút nữa làm lão tử ói cả cơm tối ra rồi.”
“ Tiền Thiểu Thiểu, kế hoạch kiểu gì thế, hắn chỉ một thằng lưu manh làm khổ lực cho nhà chúng ta kiếm vài đồng mà thôi, chẳng lẽ hắn không biết mấy người chúng ta là ai mà ra tay ác như thế, mông lão tử mài trên đá muốn cháy luôn. Đợi xong việc việc rồi thế nào cũng lấy cái mạng chó của hắn, úi da ...”
“ Đừng rên rỉ nữa, vừa rồi đỡ ngươi, không cẩn thận va gối vào đá, giờ đau không duỗi chân ra được đây này, ngủ đi, đừng có làm hỏng chuyện này, hỏng chuyện của thiếu gia, chúng ta không có kết cục tốt đâu.”
Cả đám làu bàu vài câu nữa, dựa vào nhau ngủ.
Trời sáng, chi chóc ríu ra ríu rít hót trên đầu cành, Lão Ngô mở đại môn ra, bê một nồi cháo lớn, tự mình ăn trước rồi mới mời bọn trẻ con ăn.
“ Tiểu cô nương hôm qua là ai?” Lão Ngô đợi tới lúc bọn trẻ con ăn say sưa nhất mới hỏi nhỏ:
Vân Quyển làm ra vẻ ăn ngấu nghiến, ngây thơ đáp:” Đó là Đa Đa tỷ tỷ, tỷ ấy là thanh quan nhân trong Minh Nguyệt lâu, luôn cho bọn cháu đồ ngon để ăn.”
“ Hôm nay có tới nữa không?”
“ Không biết, ma ma trong lâu không cho phép tỷ ấy chạy lung tung, vì mấy ngày nữa bán tỷ ấy cho người có tiền, sắp có cuộc sống sung sướng.”
“ Sắp có cuộc sống sung sướng sao?” Lão Ngô hồn xiêu phách lạc lẩm bẩm, người có tiền mấy kẻ tử tế, nhất là cô gái có xuất thân như cô nương đó, gả vào chỉ làm đồ mua vui cho người ta, chán rồi truyền tay nhau như hàng hóa, còn bị thê thiếp trong nhà ức hiếp:
Ở thanh lâu còn tốt hơn trăm lần.
Bọn trẻ con có vẻ không biết gì về khổ nạn mà cô nương như thiên sứ ấy sắp đón nhận, vẫn mơ mộng: “ Đúng thế, đúng thế, Đa Đa tỷ tỷ nói, đợi tỷ ấy có tiền sẽ mua đồ ăn ngon cho bọn cháu, sẽ có cả thịt nữa.”
Khi tin tức này được Lão Ngô nói cho Thang Nhược Vọng, ông ta trầm mặc rất lâu, đôi tay lớn như muốn bóp nát cả bàn: “ Ngô, chúng ta còn bao tiền?”
Lão Ngô lắc đầu: “ Cô nương như Đa Đa, chúng ta không mua nổi đâu.”
“ Cần bao tiền? “ Giọng Thang Nhược Vọng cao lên:
“ Ít nhất cần 1000 lượng bạc, giá đó còn là thấp đấy, thần phụ, chúng ta không có nhiều tiền vậy đâu. Vương Trưng đại nhân cũng không thể bỏ ra số tiền lớn như thế, giờ người trong thành Tây An chẳng ai sống khá giả nữa.”
“ Vậy chúng ta không làm gì cả à?”
Đúng lúc này đám trẻ con ở dưới lầu hoan hô, Thang Nhược Vọng đứng bên cửa sổ nhìn thấy, thiếu nữ mặc váy lam lại tới rồi, bọn trẻ con rất vui mừng.
Bọn chúng tựa hồ quên mất khổ nạn hôm qua, chỉ vì nhìn thấy Đa Đa tỷ tỷ mà cao hứng.
“ Ta thề với danh nghĩa Chúa, ta sẽ cứu bọn chúng.” Thang Nhược Vọng đứng thẳng người, nhìn tượng Da Tô đóng đinh trên thánh giá, tâm trí trở nên kiên định vô cùng:
…. ….
“ Đa Đa tỷ tỷ, hôm nay không cần phải ngủ ở cửa nữa chứ? “ Vân Quyển bắt đầu nhớ cái giường lót cỏ dầy êm ái của nó rồi, cái nơi quỷ quái này chỗ nào cũng bằng đá, làm nhiều đá vậy làm gì không biết, ngủ một đêm toàn thân ê ẩm:
“ Vẫn chưa được đâu, tối qua ta nhìn rồi, hòa thượng đó vẫn còn chưa quá tức giận, hôm nay phải kích thêm một chút, khiến ông ta đánh mất lý trí mới được. “ Tiền Đa Đa lắc đầu, tối hôm qua nàng nấp ở ngõ tối quan sát, hòa thượng Tây Dương đó vẫn nhẫn nhịn được, tức là cơn giận chưa đủ:
“ Hôm qua Trương lão đại làm việc rất kém, làm sao lại cho hòa thượng những ba ngày? Chuyện này phải làm cho nhanh mới đúng. “ Một đứa bé bực bội nói:
“ Đúng thế, tiên sinh dạy dũng khí đa phần chỉ là nhất thời sinh ra, để lâu rồi người ta sẽ có linh trí, sẽ biết suy nghĩ được mất. Chúng ta có quan hệ gì với hòa thượng kia đâu, ông ta chỉ cần nhắm mắt lại là qua hết ... Chúng ta chịu đau khổ vô ích. “ Đứa bé khác học được vài chữ đã biết lấy cả lời tiên sinh ra để nói:
“ Tỷ tỷ, bảo Trương lão đại tối nay lại tới, tỷ tỷ cũng tới, làm hết chuyện an bài sau này trong hôm nay đi, nhân lúc hòa thượng đó đang giận, khiến ông ta mất lý trí luôn, xem xem có cơ hội để ông ta bỏ nơi này tới Ngọc Sơn không?”
Tiền Thiểu Thiểu nói xong, cả đám tung tăng theo Tiền Đa Đa ra phố, làm chuyện mà ăn mày phải làm ... Đi ăn xin.
Tất nhiên là không phải ăn xin thật rồi, vừa rời khỏi tầm mắt của Thang Nhược Vọng là đứa nào đứa nấy lẻn tới kho lương của Vân thị ngủ, đương nhiên trước khi đi ngủ bọn chúng đi tìm Trương lão đại đang vác bao tải đánh một trận.
Khi mặt trời xuống núi, đám trẻ con lại lẻ tẻ lần lượt quay về cổng giáo đường, ở sân trống ngoài giáo đường, thậm chí bọn chúng còn đốt lên một đống lửa, bắc cái nồi đen méo mó không biết kiếm ở đâu, cho hết thức ăn kiếm được hôm nay vào, đổ thêm nước, nấu thành thứ giống cháo.
Đây là những đứa bé ngoan biết báo ân, cho nên chúng nhiệt tình mời Lão Ngô ăn cùng, Lão Ngô biểu thị không tranh ăn với trẻ con, chúng lại nhờ Lão Ngô mời Thang Nhược Vọng.
Thang Nhược Vọng đang phiền lòng vì tiền, chuẩn bị triệu tập ít tín đồ quyên góp, cứu lấy đứa bé như thiên sứ, cho nên từ chối lời mời, bảo Lão Ngô đưa tới ít bánh kê.
“ Này, hòa thượng đó là người tốt thật đấy. “ Vân Quyển tùy tiện chặt củ khoai tây thành mấy khúc cho vào nồi: “ Chúng ta có phải đang tạo nghiệt không?”
“ Lại còn không phải tạo nghiệt à, xem này các ngươi cho những cái gì vào đây thế, tay có sạch sẽ không vậy? “ Một đứa bé khác vừa quấy nồi vừa lẩm bẩm.
“ Nói thật ăn cơm ở thư viện quen rồi, trong thành Tây An này chẳng có quán cơm nào lão từ vừa mắt.”
“ Xì, đó là ngươi chưa được ăn đồ do Đa Đa tỷ tỷ làm thôi, đó mới là mỹ vị nhân gian, cả cơm thư viện cũng chẳng bằng.”
“ Tiểu Thụ, ta biết rồi nhé, người hay nhìn trộm Đa Đa tỷ tỷ.”
“ Này Thiểu Thiểu, ngươi nói hôm nay đám Trương lão đại sẽ cướp Đa Đa tỷ tỷ đi à? “ Có đứa bé vẫn còn nhờ tới kế hoạch: “ Bọn chúng đừng có mà thô bạo như hôm qua, dám làm bị thương tỷ ấy, ta không tha cho chúng.”
“ Đúng đấy, Đa Đa tỷ tỷ ai nhìn cũng thích, chúng mà làm thật, lão tử liều mạng với bọn chúng.”
“ Lại đây, lại đây.” Đứa bé về muộn nhất làm ra vẻ hết sức thần bí gọi mấy đứa khác chụm đầu lại, nó lấy trong lồng ngực cái gói lá, mở ra không ngờ là thịt trâu tươi nguyên:” Trộm được của Vân chưởng quầy đấy, hôm nay có món ngon rồi.”
“ Úi dời, thịt thật này.”
“ Hòa thượng kia không ăn là dại rồi.”
“ Ngươi đúng là ngốc, hòa thượng có ăn thịt đâu.”
“Ngươi mới ngốc, ông ta là hòa thượng phiên bang, có khi sẽ ăn thịt đấy.”
Đám trẻ con vây quanh đống lửa thì thầm to nhỏ với nhau, cảnh này rơi vào mắt Thang Nhược vọng trở thành hết sức ấm áp, một đám trẻ con sống lang thang khổ cực kiếm sống mà mắt vẫn ánh lên niềm vui, biết chia sẻ nhau từng miếng ăn, vậy thì khó khăn của mình không đáng gọi là khó khăn.