“ Hoàng Vĩnh Phát sau khi tham quan công trình thủy lợi của huyện Lam Điền chuẩn bị lấy Lam Điền chúng ta làm nơi sản xuất lương thực chính, đồng thời sẵn sàng mua với giá cao hơn thị trường một thành, mỗi năm mua 5 vạn gánh lương.”
“ Trong đó 3 thành mạch, 2 thành gạo kê, 3 thành kê, 2 thành cốc, nếu không đủ, có thể thay bằng cao lương. Chỉ có hai yêu cầu thôi, một là phải giao 5 vạn gánh lương trong một lần, không phải chia nhỏ ra.”
“ Thứ hai là lương thực phải là đồ mới trong năm, cao lương chưa xát vỏ.”
Vân Mãnh bàn bạc với Hoàng Vĩnh Phát xong liền tới trung đình tìm Vân Chiêu, Phúc bá thương lượng tính khả thi của nó.
Vân chưởng quầy là người dẫn tiến Hoàng Vĩnh Phát, hôm nay cũng có mặt, nhíu mày:” Huyện Lam Điền chúng ta không lấy cao lương làm cây trồng chính, vì sao hắn lại muốn thêm cao lương vào trong đó? Thứ này đem nấu rượu cực tốt, chứ đem nấu ăn ít nhiều rát họng, không thể so với các loại lương thực khác, lại không cần xát vỏ?”
“ Chẳng lẽ Hoàng Vĩnh Phát cố ý cho chúng ta được lợi, để chúng ta đem kê, mạch đi đổi thành cao lương rồi bán cho hắn.”
“ Thiếu gia, lão phu thấy không thể nào, không ai làm ăn như thế hết.”
Xuất Lưu ngồi xổm ở ngưỡng cửa nói vào:” Có gì khó giải thích đâu, cao lương nghiền thành bột nấu cháo là thứ tốt để nuôi ngựa non đấy.”
“ Cháo kê không phải tốt hơn à?” Vân Chiêu hỏi:
“ Không sệt bằng cao lương.” Mặc dù Xuất Lưu chẳng thể giải thích được lý do, nhưng bằng vào kinh nghiệm nuôi ngựa ông ta khẳng định câu trả lời của mình là đúng:
Vân Chiêu cũng mơ hồ thấy vụ làm ăn rất có lợi cho huyện Lam Điền này không ổn tí nào: “ Cao lương thì phải bỏ vỏ à?”
Vân chưởng quầy vội đáp: “ Vâng ạ, có hai lớp vỏ, cao lương thu hoạch xong ngoài có lớp vỏ cứng, thông thường là phải bỏ vỏ, bỏ vỏ rồi có thể đem làm hạt giống, nhưng không dễ ăn. Muốn cao lương ngon hơn một chút phải bóc vỏ tiếp, biến thành gạo cao lương, trước kia hiệu nhà ta bán cao lương chính là loại gạo cao lương.”
“ Thế vỏ cao lương có dễ bóc không?”
“ Không dễ chút nào, phải qua nhiều công đoạn, nếu không bỏ vỏ ngoài và vỏ cứng, thực sự khó ăn được.”
“ Ồ hiểu rồi, người ta muốn hạt giống cao lương, chứ không phải là gạo cao lương. “ Vân Chiêu mơ hồ hiểu ra:
“ Lương thực giống thì không có cái giá đó đâu.” Vân chưởng quầy có chút phẫn nộ, với ông ta mà nói, bất kỳ vụ mua bán nào mà không nói rõ nguyên cớ chính là lừa gạt:
Vân Chiêu không nghĩ thế, mình chỉ cần bán với giá tốt là được, còn về phần người ta mang về ăn, nuôi gia súc hay là làm hạt giống thì là việc của người ta rồi: “ Chuyện cứ làm thế đi, mọi người phụ thách gom lương thực, làm tốt vụ làm ăn này, về sau chúng ta còn phải dựa nhiều vào thương thân ngoài Khẩu đấy.”
Kỳ thực Vân chưởng quầy chỉ nói vuốt đuổi Vân Chiêu thôi, y không thích thì ông ta tỏ ra phẫn nộ còn Vân Chiêu không có ý kiến gì thì ông ta muốn hoàn thành vụ mua bán lợi nhuận cực lớn này, rối rít nỏi:” Thiếu gia cứ để lão nô đi làm, chỉ cần tới vụ thu hoạch mùa thu, gom 5 vạn đảm lương không khó.”
“ Được, giao cho ông đấy.” Vân Chiêu phất tay một cái định đoạt việc này rồi nhảy khỏi ghế rời đại sảnh, chi tiết hơn để họ tự bàn với nhau:
7 thành trong 5 vạn gánh lương thực hẳn là cung ứng cho quân tốt cửu biên Đại Minh, dùng đổi diêm dẫn, đây là điều chắc chắn.
Ba thành còn lại, cũng chính là cao lương, vừa có thể nuôi ngựa, lại thích hợp cho người ăn, mới có thể thoát khỏi sự giám thị của biên quân, cuối cùng mang đi phương nào thì khó mà nói.
Vân Chiêu định đập vỡ hết toàn bộ cao lương đem bán, nhưng làm thế thì rõ ràng, y chuẩn bị đem lưu huỳnh hun, sau đó ngâm sáp để màu sắc của nó càng bóng, trông càng đẹp.
Y cũng chẳng biết thứ cao lương đó sau khi hun lưu huỳnh và ngâm sáp thì có thay đổi gì không, đơn thuần chỉ là lấy kinh nghiệm đời sau, phá hoại một chút.
Dù sao thì chắc là ăn vào không hại người đâu, cùng lắm thì không có lợi gì thôi.
Nếu số cao lương này cuối cùng vẫn vào miệng biên quân Đại Minh thì vấn đề không quá lớn, còn nếu như không may rơi vào tay người khác, chẳng biết có thể làm được hạt giống không?
Vân Chiêu trước kia giúp nông dân mua phải loại gạo giống này khiến ruộng mất mùa, lúc ra tòa kiện mới hiểu rõ thủ đoạn của chúng, còn là loại ác liệt nhất.
Vì sao lại làm chuyện này, vì giống hun lưu huỳnh thì chống được mối mọt, để lâu, còn ngâm qua sáp thì khiến hạt chắc mẩy bóng bẩy, đẹp mắt dễ hút khách, về phần nảy mầm được hay không thì xem vận may của nông dân.
Chuyện này phải làm cho bí mật, tốt nhất ngay cả loại người như Vân chưởng quầy cũng không cho biết, đối với thương nhân thì phải giữ cảnh giác, dù có là người nhà cũng vậy.
Tên khốn đã bán gạo giống cho Vân Chiêu trước kia cũng là người anh em thân thiết.
Thời đại nào cung vậy, thương nhân trong mắt quan phủ là thành phần không thể tin tưởng, tuyệt đối không có ngoại lệ.
Làm ăn với Trương Đạo Lý không phiền toái như thế, ông ta mở kho phủ, vác hết tiền trong đó ra, ngay cả một đồng tiền cũng không có.
Ông ta lấy giá thấp hơn giá thị trưởng năm phân, mua 21 vạn gánh lương thực của huyện Lam Điền, trống giong cở mở rầm rộ đem 21 vạn gánh lương thực này vào kho phủ trước mặt toàn bộ quan viên đốc phủ Thiểm Tây và Tần vương phủ, cùng vô số bách tính thành Tây An.
Hành động này mang lại cho ông ta danh vọng cực lớn.
Làm xong chuyện này Trương Đạo Lý mang theo lão bà, hài tử cùng với hai chiếc xe lừa nhẹ, dùng tư thái của viên quan thanh liêm rời phủ Tây An, tới Nam Kinh nhậm chức.
Xe lừa còn chưa rời khỏi thành đã được vạn dân vây quanh ca ngợi, người khóc tiễn chân người quỳ lạy vị tri phủ làm quan 5 năm ở nơi này thậm chí họ chả biết có tồn tại.
Hóa ra trên đời còn có quan tốt.
Trương tri phủ cảm động xuống xe, đi ba bước dừng một bước nắm tay bách tính trong thành, bịn rịn vô cùng.
Sắp rời khỏi thành càng có ông già cởi giày của Trương Đạo Lý, hàm ý người đi giày ở lại.
Sau khi được mỹ nhân thành Tây An thay cho giày mới, Trương Đạo Lý bẻ cành dương liễu bên sông hộ thành cắm lên trên xe, uống liền ba chén rượu nóng, dứt khoát lên xe, rơi lệ từ biệt bách tính Tây An.
Vân Chiêu đứng trên Bá Kiều tiễn Trương Đạo Lý, tận mắt chứng kiến màn tiễn biệt chưa từng có trong lịch sử, cho dù biết Trương Đạo Lý là loại người gì, trong lòng cũng chỉ có bội phục mà thôi.
Đồng thời cảm thán, yêu cầu của bách tính với quan viên thấp tới thảm thương.
“ Không tệ, phải làm như thế, Trương Đạo Lý xem như là người thông minh, trước khi đi làm một việc tốt thực sự cho bách tính Tây An, cho nên có cảnh này cũng là xứng đáng.” Hồng Thừa Trù vừa mới trở về, lười nhác ngồi trên chiếu ngáp dài nói với Vân Chiêu:
“ Đại nhân cố tình tới chặn đương hạ quan à?”
“ Ta chặn đường ngươi làm cái gì, giờ ta là quan viên rảnh rỗi, về Tây An nghỉ ngơi có gì không được?”
Vân Chiêu tốt bụng kiến nghị: “ Tặc khấu chạy hết sang Sơn Tây rồi, nhiều lắm, ngài sang đó giết đi.”
“ Có Tào Văn Chiếu ở đó, mỗ gia có thể nghỉ ngơi rồi.”
Nghe câu này Vân Chiêu hiểu tâm tình của ông ta rồi, mình vất vả mấy năm, cuối cùng để một người ở xa tới thuận tay nhặt lấy công lớn, cái tư vị đó đắng cay kể sao cho hết.