Người mấy huyện xung quanh đều vót nhọn đầu muốn chui vào huyện Lam Điền, trước kia huyện Trường An gần như là nơi giàu có nhất phủ Tây An, giờ cũng chỉ tìm cách thành người huyện bên.
Thấy đất đai trong huyện càng ngày càng ít đi, mảnh đất trước kia chỉ có cỏ mọc giờ cũng có người nhổ hết cỏ trồng hoa màu, nếu nói người dân huyện Lam Điền không có chút áp lực nào thì là chuyện không thể.
Bạc vào tay thật đấy, nhưng lương thực không còn, nhìn kho lương trống rỗng cùng với hầm chất toàn là khoai, còn tệ hơn cả khuê nữ nuôi nấng từ nhỏ gả thành con người khác.
Huyện Lam Điền không còn lương thực nữa, liền chẳng có ai ngó ngàng tới, đến tháng 10, người dân trong huyện thu hoạch đợt khoai lang cuối cùng, chặt đứt dây khoai lang vẫn ngoan cố mọc khắp nơi, rồi nhà nhà hộ hộ chuẩn bị đóng cửa sống qua mùa đông.
Tranh thủ trước khi thời tiết lạnh hẳn, người trong Vân gia trang tử bắt đầu đốt than, dưới chân núi trọc khói bốc nghi ngút, tro bụi đầy trời.
Cây ở trên Ngọc Sơn không cho phép chặt, mọi người tiếp tục tàn hại cái núi trọc.
May trên núi trọc có cây gỗ tạp củi lớn, thứ này chỉ hai năm thôi là mọc lên, chặt đợt nào trồng đợt nấy, cứ thế tuần hoàn, duy trì gỗ đốt ở Vân gia trang tử đã ngàn năm rồi.
Huyện Lam Điền cũng có than đấy, chỉ là chẳng mấy người thích dùng, chủ yếu vì thứ này đốt lên nhiều khói quá, lại còn hun chết người, cho nên vẫn dùng than củi là chính.
Điều này làm Vân Chiêu không hiểu nổi, than củi với than đá thì cũng chết người như nhau.
Dù sao thì ở thời đại của Vân Chiêu, người ta nếu đốt than tự sát, lựa chọn hàng đầu vẫn là than củi, không phải là than đá.
Trước kia không quan tâm lắm, vì huyện ít người, giờ nhân khẩu tăng mạnh, cứ chặt cây thế này thì nguy mất, nên Vân Chiêu sau khi cẩn thận nghiên cứu thứ này phát hiện ra hai nguyên nhân, một là than ở huyện Lam Điền quá kém, là thứ than bùn nhiều khói, hai nữa là bếp lò quá tệ, tệ tới mức làm người ta nổi nóng.
Sau khi ném than vào trong cái lò bốn phía lọt gió, buổi tối lại còn phải đóng cửa phòng kín mít, làm vậy không phải là sưởi ấm, mà là tự sát.
May mà thứ này không làm khó nổi Vân Chiêu, y từng sống ở thôn lạc hậu, nguyên liệu đốt chủ yếu là than, vì thế chỉ cần hai ngày cải tiến, một cái lò sắt đơn giản chính thức đi vào nhà người Vân gia trang tử.
Thứ này cực tốt, không chỉ sưởi ấm được mà còn có thể đun nước nấu cơm, ngày trời băng đất giá cả nhà già trẻ tụ tập bên lò, bắc cái bếp, luộc một nồi khoai tây, bóc vỏ chấm ít muôi .... Ôi, ngày tháng mỹ hảo ngay trước mắt.
Còn khoai lang thì không thể ăn nhiều, vì ăn nhiều sẽ đánh rắm, nhưng mà không sao, có món cháo ngọc mễ nữa mà.
Người Vân gia trang tử trải qua mùa thứ hai được ăn lương thực mới rồi, bọn họ nhanh chóng tổng kết ra kinh nghiệm, thậm chí bánh ngọc mễ nguyên thủy cũng xuất hiện.
Vân Chiêu ăn khoai tây chiên do Tiền Đa Đa làm mà nhớ vị coca đến cồn cào, dù biết thứ đó chẳng tốt lành gì.
Hậu quả của việc người bán lương thực có tiền rồi là dám tiêu tiền.
Trong nhà có muối chất như núi, có đủ các loại tạp lương, có các loại đồ sắt, khiến cho huyện Lam Điền thành nơi tập trung hàng hóa lớn nhất trong chu vi 200 dặm quanh đây trừ thành Tây An.
Dù là người dân thành Tây An cũng có thói quen tới thảo thị tử ở huyện Lam Điền mua tạp lương.
Lúc này trong đại sảnh Vân thị, Hoàng Vĩnh Phát vẫn ngồi thẳng tắp như cây tùng lâu năm.
Chỉ là nửa bên mặt hắn cháy đen, con mắt luôn nhìn thẳng cũng biến thành lỗ đen, ngồi đó không chút hứng thú với trà bánh phó dịch Vân thị mang lên.
“ Xảy ra chuyện ở đâu?” Vân Mãnh không tỏ vẻ ân cần hỏi thăm chuyện gì, mà đi thẳng vào vấn đề:
“ Sát Hổ Khẩu!” Hoàng Vĩnh Phát trả lời đơn giản ngắn gọn:
“ Sát Hổ Khẩu sao? Nói đó gần như là địa bàn của Thát tử rồi, vì sao lại đi con đường đó, thực sự là quá bất cẩn.”
“ Lần này là lỗi của ta, vốn phải đi qua Hàn Thành, nhưng ta lo nơi đó quá nhiều lưu khấu, cho nên đi đường vòng, không ngờ rằng vẫn bị tặc nhân nhắm vào.”
“ Tặc nhân? Vậy không phải là Thát tử à?” Vân Mãnh chú ý tới các dùng từ của hắn:
“ Không phải là Thát tử, mà là tặc khấu, nhiều năm qua mỗ làm ăn với vương công Mông Cổ , hai bên còn có chút giao tình, cướp đội lương thực của ta là tặc khấu, một đám tặc khấu có cả đống hỏa khí.” Hoàng Vĩnh Phát gần như nghiến răng nói ra những lời này:
“ Trời có phong vân khó lường, người có hóa sớm tối, Hoàng huynh gặp nạn này, thôi thì ở lại Vân thị ta một thời gian, ta thấy thương thế của huynh chưa lành đâu, chuyện khác để nói sau, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng sức khỏe an khang.” Vân Mãnh chỉ còn biết thở dài:
Hoàng Vĩnh Phát đột nhiên đứng bật dậy rồi quỳ trước mặt Vân Mãnh:” Vân huynh, nay chỉ có huynh mới cứu được ta thôi, ta muốn mua ba vạn gánh lương nữa từ huyện Lam Điền.”
Vân Mãnh vội đỡ hắn lên, rối rít nói:” Mau đứng lên, mau đứng lên, thế này sao được?”
Hoàng Vĩnh Phát bi thương nói:” Vân huynh, nếu huynh không cứu ta, Hoàng Vĩnh Phát hôm nay quỳ tới chết ở đại sảnh Vân thị.”
Khi Hoàng Vĩnh Phát đang dây dưa với Vân Mãnh ở đại sảnh thì Vân Chiêu cũng đón khách của mình trong thư phòng.
Hồng Thừa Trù gắp củ khoai lang nướng trên bếp lò nhỏ, vừa suýt xoa bóc vỏ ăn vừa nói:” Khách ở đại sảnh nhà ngươi là ai thế?”
Vân Chiêu cười đáp:” Trương Gia Khẩu cự cổ Hoàng Vĩnh Phát.”
“ Vì sao lại tới?”
“ Nghe nói năm vạn gánh lương mà hắn mua của huyện Lam Điền khi đi qua Sát Hổ Khẩu bị người ta cướp, vì gom lương thực cho biên quân, hắn muốn mua thêm ba vạn gánh lương nữa ...”
Hồng Thừa Trù như người chết đói, chỉ mấy miếng đã ăn hết củ khoai lớn:” Huyện Lam Điền của ngươi còn lấy ra được ba vạn gánh lương nữa à?”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Trừ khi hạ qua đoạt khẩu lương từ miệng bách tính, nếu không lấy đâu ra.”
“ Khẩu lương của bách tính không được lấy. “ Hồng Thừa Trù cười cực gian:” Trong tay ta có ba vạn gánh lương, ngươi giúp ta bán cho Hoàng Vĩnh Phát, ngươi có thể lấy hai thành lợi.”
Vân Chiêu thỉ thoáng ngớ người rồi bật cười: “ Như thế tốt lắm, chỉ là đại nhân vận chuyển lương thực tới, hạ quan lấy lương thực ở huyện Thương Nam bán cho Hoàng Vĩnh Phát, như thế mới vẹn toàn.”
Hồng Thừa Trù tựa hồ mê khoai lang rồi, ăn hết một củ lại nướng củ nữa: “ Hai thành lợi với ngươi là đủ rồi, đừng có quá tham lam, ta còn phải chia cho rất nhiều người.”
“ Lợi ích của hạ quan sẽ lấy ở Hoàng Vĩnh Phát, còn lợi ích của ngài, ngài cứ lấy toàn bộ đi. “ Vân Chiêu hào phòng nói:
“ Lương thực Hoàng Vĩnh Phát mua từ chỗ ngươi không tới chỗ biên quân đâu, hắn bị chặn lại ở Sát Hổ Khẩu, chứng tỏ là mang tới thảo nguyên.” Hồng Thừa Trù mắt ngùn ngụt sát khí, bách tính trong nước đói khát, lại có kẻ tham chút lợi ích bán lương thực ra ngoài:” Lợn rừng con, nếu ngươi lớn lên chút nữa, chúng ta có thể cùng làm đại sự rồi.”
Vân Chiêu ngạc nhiên hỏi điều ngờ vực từ lâu:” Đại nhân, rốt cuộc chuyện gì kích thích ngài tới mức này, ngay cả quy củ mà ngài luôn coi trọng nhất cũng không cần nữa.”
Hồng Thừa Trù không đáp mà hỏi:” Có rượu không?”
Tiền Thiểu Thiểu không cần sai bảo, nhanh chóng mang rượu tới.
Hồng Thừa Trù mở si niêm phong, bảo: “ Uống với ta một chén đi, ta thực sự không tìm được người để nói chuyện nữa rồi.”