Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 197 - Q2 - Chương 003: Biện Pháp Luôn Nhiều Hơn Khó Khăn.

Q2 - Chương 003: Biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn.

Năm nay Vân Chiêu đã sắp tròn 15 rồi, mặc dù gò má vẫn còn chút phúng phính của trẻ thơ song gương mặt tròn xoe thì đã nhỏ đi nhiều, đường nét của y ngày giống mẹ, không giống sự thô hào của Vân thị cho nên ít nhiều mang ý vị thiếu niên anh tuấn, đặc biệt đôi mắt linh động vừa hoạt bát lại giống hờ hững đến hết thảy mọi sự trên đời, rất mê hoặc người đối diện, người y tuy không cao nhưng chắc đậm khỏe khoắn.

Vân Dương thì tệ hơn nhiều, tên này thừa hưởng toàn bộ đặc điểm di truyền của Vân thị, mặt càng lúc càng vuông, mày rậm mắt tròn, tứ tri phát triển, ngày càng có chiều hướng tiến hóa thành súc sinh.

Thế nhưng vẫn chưa quái dị bằng Tiều Thiểu Thiểu, càng lớn càng giống Tiền Đa Đa, vóc người mảnh mai đào liễu, gương mặt đẹp mê đắm lòng người, tóc dài đen bóng mượt ... Bây giờ hai tỷ đệ thay y phục cho nhau, rất khó nhận ra.

Tiền Đa Đa khi nhỏ đã là cái mầm mỹ nhân xuất sắc, tới khi lớn lên thì triệt để thành hồ ly tinh, thậm chí Vân Nương cấm Vân Chiêu gặp Tiền Đa Đa, lo lắng thân thể nhi tử còn chưa hoàn toàn trưởng thành đã bị con hồ ly tinh đó hủy mất.

Người sáng mắt đều nhìn ra, Tiền Đa Đa đời này không định tìm nam nhân khác nữa rồi, cho dù đệ đệ nàng khuyên can vô số lần, Tiền Đa Đa không nghe lọt dù chỉ một câu.

Sau khi đám Vân Chiêu lên thảo nguyên, Vân Nương mới cho Tiền Đa Đa về đại trạch Vân thị sống, thân phận không đổi, nàng vẫn là nha hoàn, có điều nhìn thế nào Tiền Đa Đa cũng giống tiểu chủ nhân của đại trạch Vân thị.

Lại nói Vân Chiêu năm năm qua luôn suy nghĩ con đường sau này của mình phải đi thế nào, mình muốn gì, muốn đạt được cái gì?

Hoàng Thai Cát năm nay lập quốc lấy tên là "Thanh", sau đó bắt đầu chinh phục Mông Cổ.

Ba vệ Đóa Nhan, Thái Ninh Phúc Dư gần như không đánh đã hàng, đáng thương cho Lâm Đan Hãn con cháu của Thành Cát Tư Hãn ngay cả dũng khí tranh hùng với Hoàng Thai Cát cũng không có, bốn năm trước dẫn người chạy về phía tây, cuối cùng nhiễm đậu mùa chết ở thảo nguyên Thanh Hải, con hắn kế vị, năm ngoái Sát Cáp Nhĩ đầu hàng Đa Nhĩ Cồn, hiến lên ngọc tỷ truyền quốc.

Từ đây hoàng kim gia tộc Bột Nhi Chích Cân hoàn toàn lui khỏi vũ đài lịch sử.

Đang chinh phục Mông Cổ, Đa Nhĩ Cổn lại phải dẫn binh truy kích Triều Tiên vương phản bội.

Nhờ huyện Lam Điền giao thương mạnh với người Mông Cổ, Vân Chiêu nhận ra đại thảo nguyên trên danh nghĩa đầu hàng Hoàng Thai Cát, nhưng mảnh đất từ đông tới tây tận 5000 dặm này chỉ có rất ít người Kiến Châu.

Còn vương công Mông Cổ, vì né tránh Hoàng Thai Cát, lũ lượt kéo về phía tây, thế nên các bộ Mông Cổ lúc này cơ bản ở thời đại tự lập làm vương, vô số các vị vương lớn nhỏ xuất hiện khắp nơi.

Y lại nhanh chóng phát hiện, vô số người Hán đầu hàng Mãn Thanh năm xưa bắt đầu truân điền trên thảo nguyên Mông Cổ, tích lũy tài phú.

Vì thế y giết một vương công Ngạc Nhĩ Đa Tư tên Mai Lâm, bắt đầu dẫn nhân mã bản bộ, cùng với mục dân phân tán, chém giết người Kiến Châu cùng với đám Hán gian truân điền cho Hoàng Thai Cát.

Hoàng Truyền Phú là một trong số đó.

Phá hỏng đại kế truân điền, khơi lên phân tranh đất đai giữa người Mông Cổ và Kiến nô, đánh thức dũng khí phản kháng của người Mông Cổ.

Thời gian đã trôi qua nửa năm, Vân Chiêu tới Mông Cổ chỉ có 100 kỵ binh, giờ người đi theo Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm đã hơn ba nghìn.

Người nghèo thiên hạ là một nhà! Không phân Mông Hán!

Đó là khẩu hiệu của Vân Chiêu.

Đại quân đi tới đâu, vương công Mông Cổ ai ấy kinh hoàng, còn Kiến Nô canh giữ Mông Cổ hận không thể ăn sống nuốt tới tên Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm này.

Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm là một thủ lĩnh khảng khái, chỉ cần là chiến lợi phẩm các chiến sĩ thu được, bất kể là vàng, bạc, hay là trâu cừu, ngựa, nữ nhân, trẻ nhỏ, toàn bộ đều thuộc về chiến hữu ấy.

Chỉ là phía sau y có một chưởng quầy già người Hán, rất thích dùng đồ do người Hán sản xuất trao đổi với các chiến sĩ, đặc biệt là da và chiến mã là thứ Vân chưởng quầy thích nhất.

Vì thế nhiệt tình chiến đấu của các chiến sĩ rất cao, cho dù là đối diện với vương gia, bọn họ cũng dám tấn công.

Cách thức Vân Chiêu đang làm không mới mẻ, thậm chí là lão tổ tông người Mông Cổ Bột Nhi Chích Cân - Thiết Mộc Chân năm xưa từng dùng, năm xưa ông ta dùng cách thức này khích lệ võ ngựa người Mông Cổ đi tới đâu nơi đó thành mục trường người Mông Cổ.

Tới nay vương công Mông Cổ từ sau khi chiếm được Trung Nguyên bị Hán hóa đã quên mất rồi, nhưng Vân Chiêu không quên, y làm càng hào sảng hơn Thiết Mộc Chân năm xưa.

Thiết Mộc Chân chia sẻ chiến lợi phẩm của các chiến sĩ, Vân Chiêu thì không, y cho các chiến sĩ hết, y chỉ cần tổ chức một đám mã tặc chuyên môn đi cướp của vương công Mông Cổ và người Kiến Châu cùng Hán gian.

Đám vương công Mông Cổ liên thủ lại với nhau để tiêu diệt tên Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm đáng chết, tiếc rằng lùng sục khắp các bộ tộc Mông Cổ không tìm ra tên tặc khấu này.

Nói ra rất buồn cười, không phải là vì Vân Chiêu che dấu bí mật cỡ nào, mà vì mục dân nghèo khổ không muốn tổ cáo, chỉ cần thấy quân đội của vương công Mông Cổ tới, những mục dân thuần phác sẽ chạy tới báo, để đám Vân Chiêu hóa hiểm thành lành.

Trời chuyển dần về tối, thám tử túa ra khắp mọi nơi chạy về báo, không có quân đội của vương công Mông Cổ bám theo, an toàn rồi, mọi người có thể về nhà, mục dân ban ngày tham gia cướp bóc mang chiến lợi phẩm về nhà.

Cả đội ngũ lớn lập tức thu nhỏ rất nhiều.

Thế là một đội cường đạo mau chóng biến thành thương đội người Hán bình thường, chỉ có hơn một trăm xe lừa xe ngựa cùng với gần 200 kỵ sĩ đi cùng trong đó đa phần là người Hán, còn lại là người Ô Tư Tàng vố số ít người dẫn đường Mông Cổ.

Trời tối, đội ngũ tìm được một hồ nước khá lớn liền dừng lại cắm trại nghỉ ngơi, xe hàng được xếp thành hai vòng tròn trong ngoài, tạo thành lớp phòng ngự vững chắc.

Ngoài bọn họ ra, trên vùng thảo nguyên không hề có ánh lửa nào khác nữa, nhưng lại chẳng hề thiếu tiếng sói hú văng vẳng vọng lại từ phía ngọn đồn thấp thoáng phía xa, khiến người ta cảm nhận không quên đi một mặt hung hiểm của thảo nguyên xinh đẹp này.

“ Thiếu gia, mai chúng ta đi Khắc Lỗ bộ hay là Ngạc Nhĩ Đa Tư?” Tiền Thiểu Thiểu nấu xong mỳ, bên cho Vân Chiêu một bát lớn:

Cách ăn của Vân Chiêu chẳng thay đổi gì, vẫn như lợn rừng, thoáng cái ăn hết sạch, lau miệng nói:” Chưa tới được, khi chúng ta còn chưa bồi dưỡng được thế lực thực sự của mình, không thể tiến thêm. Mục dân thiển cận, thấy lợi ích thì kéo ùa tới, không có thì tan đàn xẻ nghé, đừng thấy hiện giờ chúng ta ai nấy đều thân mật như người nhà, đến khi thực sự đối diện với nguy hiểm, họ sẽ bán đứng chúng ta không chút do dự, ngươi đừng quá đắc ý mà mất cảnh giác.”

“ Vậy thiếu gia định làm sao?”

“ Tạo phản làm sao có thể chỉ đổ máu của người khác mà không đổ máu của mình được? Trước giờ cướp bóc quá thuận lợi, làm bọn họ ăn tới béo rồi, thế thì không tốt.”

Bao năm qua Tiền Thiểu Thiểu đã quá quen thuộc con người Vân Chiêu:” Đúng vậy, chúng ta không chế tạo chút khó khăn là không được, Cáp Nhật Cách của Đóa Nhan bộ ăn quá no rồi, có vẻ muốn bán đứng chúng ta để trừ hậu họa, hay là chúng ta cho hắn cơ hội? Thiếu gia, tiểu nhân thấy phải chặt đứt đường lui của họ, họ mới theo chúng ta tạo phản, chứ cứ sáng tạo phản, tối về nhà thế này là không được.”

Vân Chiêu mỉm cười không nói, đặt ấm nước lên bếp chuẩn bị pha một ấm trà, nói về độ hiểm độc, Tiền Thiểu Thiểu hơn y một bậc, chuyến đi này cũng còn mục đích nữa là bồi dưỡng năng lực chỉ huy cho Tiền Thiểu Thiểu, vì thế y giao hết mọi chuyện cho hắn, y chỉ cần nhắc nhở đúng phương hướng là được.

Về chi tiết, không cần quá quan tâm.

Tiền Thiểu Thiểu không thể mãi theo bên cạnh y làm tiểu thư đồng được, tới lúc hắn thay mình gánh vác một phương rồi.

Bình Luận (0)
Comment