Đóa Nhan bộ ngày nay sớm mất đi sức ngưng tụ từ lâu, nhiều năm qua nhân khẩu không ngừng tản mác, đoán chừng 10 năm nữa thôi sẽ hoàn toàn biến mất.
Từ sau khi Hồng Thừa Trù giết Hoàng Vĩnh Phát khiến Hoàng thị Trương Gia Khẩu phá sản, Vân Chiêu được sự ủng hộ của ông ta đã tiếp nhận thương đạo của Hoàng thị trên thảo nguyên.
Khác với tất cả, Vân Chiêu rất coi trọng Đóa Nhan bộ.
Những thương cổ khác cơ bản không tới Đóa Nhan bộ làm ăn, Vân Chiêu cho rằng, nếu có thể, phải tận lực làm ăn với Đóa Nhan bộ, dù kiếm ít một chút, cũng phải cố gắng để bộ lạc này tiếp tục duy trì được.
Năm năm qua có thể nói Vân thị tiếp thế không mệt mỏi cho Đóa Nhan bộ.
Người Mông Cổ không có bộ lạc giống người Hán không có nhà, bọn họ chỉ có thể lang thang trên thảo nguyên, nếu như không may chăn gia súc vào mục trường của bộ lạc khác, gia súc của họ, nữ nhân và con chọ đều thành của người khác, bản thân họ cũng thành tài phú của người ta.
Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm là một anh hùng, nhưng y là lãng nhân phản bội bộ lạc của mình, giờ y cần một nơi dừng chân, một cái nhà, mà Đóa Nhan bộ đã sa sút rất thích hợp làm nhà của y.
Chuyện này Vân Chiêu đã bàn bạc với Tiền Thiểu Thiểu, Vân Dương, Vân Quyển, bọn họ ca ngợi không ngớt.
Còn Vân Chiêu tự biết, đây chẳng qua là thủ đoạn mượn xác công ty khác lên TTCK mà đời sau thường dùng mà thôi.
Vân Chiêu có đủ lý do để tin, có Vân thị cường đại, giàu có tới mức mà huyện lệnh như Vân Chiêu còn không biết là biên giới huyện Lam Điền ở đâu, Đóa Nhan bộ chẳng có lý do gì mà không trở nên cường đại.
Phong cảnh ở phương bắc có thể tóm gọn bằng bốn chữ bao la và hùng vĩ, bất kể đi tới đâu cũng thấy trước mắt là rằng núi cao chót vót trùng điệp, là bãi cỏ bao la trải dài vô tận, rộng lớn tới mức làm người ta lạc mất phương hướng, đi khi đi cả ngày không thấy bóng người, gian nan chưa đủ miêu tả hết vất vả người lữ hành đi trên mảnh đất này.
Nhưng một khi có đẩy đủ vật tư không phải lo không gặp được bộ lạc mà chết đói, có đầy đủ hộ vệ để đương đầu với nguy hiểm thảo nguyên, thì sẽ trở thành một chuyến du lịch không hề tệ.
Cứ vậy đi thong thả gần một ngày đường khi thương đội của Vân Chiêu đi qua gò đồi cao liền thấy được một mảnh đất sỏi đá cằn cỗi gần bên con sông nhỏ có có mấy chục túp lều, vài con cừu đang nhởn nhơ gặm cỏ, nhìn từ xa thực sự là khung cảnh đầy ý vị nên thơ, cách biệt trần thế, vô tranh với đời.
Tới gần mới thấy thực tế tàn khốc.
Thương đội của Vân thị thì vương của bộ lạc, Lạp Khắc Thân từ xa đã dang rộng tay ôm chặt lấy người bạn cũ Vân chưởng quầy.
Hai tay dang ra của ông ta không có cáp đạt.
Khi Vân chưởng quầy nhiệt liệt ôm ông ta rồi, lấy ra một cái cáp đạt trắng đeo lên cổ Lạp Khắc Thân.
“ An đạt của ta, ta đã không có ngựa dư để tặng ngươi nữa rồi.” Lạp Khắc Thân già nua khắc khổ đưa đôi tay gầy guộc vuốt ve cáp đạt đeo trên cổ, khuôn mặt đen đúa ửng lên vì hổ thẹn:
“ An đạt của ta, ta không cần ngựa của ngươi, ta cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ngươi, nghe tiếng cười của lão già ngươi chính là nhận được quà do Trường Sinh Thiên ban cho rồi.”
“ Mau mau mau, hãy gọi chàng trai cường tráng nhất, cô nương xinh đẹp nhất trong bộ lạc của ngươi ra đây, bảo họ cưỡi ngựa đi nói với bộ lạc xung quanh, Đóa Nhan bộ muốn tổ chức một cuộc hốt lực cách khai - tụ hội - lớn nhất.”
“ Ta mang theo muối tốt nhất, lá trà tốt nhất, tơ lụa tốt nhất, nồi sắt tốt nhất, đồ gốm tốt nhất, cùng với kim chỉ, thuốc nhuộm, vải bông, vải gai, còn có cả gia vị Tây An mà ngươi thích nhất. Có hoa lụa, trang sức, son phấn cho các cô nương, có rượu mà các chàng trai cần. Tóm lại, những thứ ngươi muốn ta đều mang tới rồi, ta còn chuyên môn mang theo 200 cái ấm trà tốt nhất cho lão bà ngươi, để bà ấy có thể chọn 2 cái tốt nhất.”
Vân chưởng quầy thao thao bất tuyệt kể ra hàng hóa của mình, còn Lạp Khắc Thân đã mừng rỡ dùng roi quất đám tộc nhân vây quanh xe hàng không chịu đi, mau chóng đi thông báo tin tức tốt này với bộ lạc bốn xung quanh.
Tổ chức một cuộc "hốt lực cách thai" với Đóa Nhan bộ mà nói là rất quan trọng, bọn họ không những có thể lấy được một phần phí bảo hộ từ chỗ Vân chưởng quầy, còn có thể được ưu tiên chọn hàng hóa muốn mua.
Quan trọng nhất là có thể thông qua "hốt lực cách thai" nói với bộ tộc khác, có đại thương nhân muốn giao dịch với Đóa Nhan bộ, điều này chức minh Đóa Nhan bộ vẫn còn mạnh mẽ, không ai dám xem nhẹ.
Lạp Khắc Thân quát tháo rất tích cực, nhưng người để ông ta sai bảo rất ít, nhất là chẳng thấy chàng trai cường tráng, cô nương xinh đẹp như Vân chưởng quầy nói.
Người cưỡi ngựa đi truyền tin đều là người già, thậm chí là bà già.
Vân chưởng quầy tới xe ngựa lấy rượu, nói với Vân Chiêu nằm trong xe xem sách:” Thiếu gia, người tính toán sai rồi, Đóa Nhan bộ không cầm cự được 10 năm nữa đâu, cùng lắm là 5 năm, trên đời sẽ không còn Đóa Nhan bộ nữa.”
Mắt Vân Chiêu không rời khỏi cuốn sách, hời hợt nói:” Cứ tiếp tục nhường lợi cho Đóa Nhan bộ, để họ kiếm nhiều vào.”
“ Thiếu gia, Khắc Lỗ bộ ở gần đây cũng tốt hơn Đóa Nhan bộ vạn lần.” Đi buôn lỗ vốn, với Vân chưởng quầy mà nói chẳng khác gì lấy mạng già của ông ta:
Vân Chiên lật sách, quay đầu sang nhìn Vân chưởng quầy vẫn lải nhải:” Ông cho rằng ta đi cả ngàn dặm tới Đóa Nhan bộ là để kiếm vài đồng tiền à?”
Vân chưởng quầy bị đôi mắt sắc lạnh của Vân Chiêu chiếu vào mới sực tỉnh, trán thậm chí còn rỉ mồ hôi, vội nói:” Lão nô quá phận sự rồi.”
Vân Chiêu ngồi dậy:” Ông già rồi, lần sau bảo nhi tử ông tới đây làm ăn, ông chỉ cần ở lại Tây An canh kho lương là được.”
Đây rõ ràng là thiếu gia trách phạt mình, nhưng một mặt khác lại nâng đỡ nhi tử mình, Vân chưởng quầy mừng rỡ lập tức đầu gối khuỵu xuống muốn tả ơn thiếu gia.
Đột nhiên nhớ ra đây không phải trong nhà, mà lần này thiếu gia ra ngoài, thân phận tuyệt đối không thể để lộ ra, Vân thị giàu có song cũng rất nhiều kẻ thù, liền làm bộ cúi xuống phủi bụi ở chân, sau đó đứng thẳng lên, hạ rèm xe xuống.
Vân Chiêu gập sách, lòng bất an.
Đám Vân Dương, Vân Quyển đã đi bốn ngày rồi, tính toán tốc độ, lúc này hẳn đã tới được Khắc Lỗ bộ vương trướng, nếu hết thảy đều thuận lợi thì cuộc chiến hẳn đã bắt đầu.
Vân Chiêu định ở lại Đóa Nhan bộ ba ngày, sau đó tới Nhất Khỏa Thụ đợi bọn họ về.
Tiếp sau đó nữa, Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm bị thua thiệt nhất định sẽ phản kích Khắc Lộ bộ, mà lần phản kích này lấy giết chết Khắc Lỗ vương làm mục đích, chỉ có thế mới khiến sĩ khí phấn chấn lại, để có thêm nhiều người Mông Cổ muốn theo anh hùng vĩ đại chinh chiến thảo nguyên.
Đến chiều, Vân chưởng quầy say khướt trở về, thấy Vân Chiêu đang ngồi cùng với một người Mông Cổ trẻ tuổi.
Mặc dù Vân Chiêu dùng món ăn rất ngon chiêu đãi người Mông Cổ đó, nhưng người này lại tỏ ra rất thiếu tự nhiên, tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm bát bạc chứa đầy rượu, nhưng không dám ăn, không dám uống, cũng không dám cử động, cứ vậy ngồi thẳng lưng nhìn Vân Chiêu, sợ bỏ sót dù chỉ một chữ.