Vị đông hồng tiên sinh thấy không ai để ý tới mình thì nhíu mày, con đường trước huyện nha người qua kẻ lại đông đúc, thi thoảng có người đứng lại nhìn ngó vào bên trong, sau đó sải bước đi tiếp, ông ta thấy bảy tám người thò đầu nhìn huyện nha như thế, không rõ có ẩn tình gì, bước qua cửa định vào đại đường huyện nha.
Ai ngờ vừa nhấc chân thì một nha dịch già lười nhác nói he hé mắt giọng giống như người say:” Vô sự vào công đường, đánh ba mươi gậy.”
“ Các ngươi lơ là chức phận ...”
“ Huyện Lam Điền là thế đấy, trước kia khi còn huyện lệnh, bọn ta còn cùng huyện lệnh dựa vào tường tắm nắng, ngươi là cái thá gì mà đòi giương oai ở huyện Lam Điền.” Không đợi ông ta nói hết, nha dịch khác cắt lời, bọn họ là cường đạo già ở Nguyệt Nha Sơn, xuống núi rồi chẳng cầy cấy được nữa, nên được Vân Chiêu an bài công việc nhẹ nhàng này, chưa biết sợ ai:
Đông hồng tiên sinh chắp tay sau lưng nhìn hai nha dịch già:” A, thì ra là quy củ của quý huyện, học sinh muốn bái kiến huyện tôn có chuyện muốn thương lượng.”
Nha dịch già khinh bỉ nhìn mấy đồng xu đông hồng tiên sinh đưa tới:” Huyện tôn có quy định, ai mà không có việc gì quấy rầy người đều thu 5 lượng bạc, chỉ vài đồng mà định qua cửa à?”
Đông hồng tiên sinh sững người, mặt đã có nét giận, dậm mạnh chân xuống đất tiết giận:” Nếu bách tính có oan tình thì sao?”
Nha dịch già tựa hồ chẳng thấy ông ta tức giận, vẫn uể oải nói:” Bách tính có oan thì nên tìm lý trưởng, lương trưởng, hương lão trước, nếu bọn họ không giải quyết được mới báo lên cho huyện nha. Thời gian của huyện tôn quý giá lắm, bao nhiêu đại sự cần xử lý, thời gian đâu mà đi quản mấy việc tranh cãi vụn vặt của đám hương dân.”
Đông hồng tiên sinh phát hiện ra tranh cãi với mấy ông già này là bất trí, đi thẳng vào chủ đề:” Vậy huyện tôn của các ngươi đâu?”
“ Huyện tôn nhà bọn ta à? Lão nhân gia rảnh quá đi làm tặc khấu rồi, kha kha kha ...” Hai nha dịch cựu cường đào cùng cười phá lên vì câu nói thú vị của mình:
Chỉ là nếu bọn họ biết vị đông hồng tiên sinh này là ai thì đã không dám nói thế rồi, tên của ông ta có thể khiến quá nửa Vân thị khiếp đảm.
Tôn Truyền Đình.
Cái chuyện huyện tôn đại nhân của huyện Lâm Điền dẫn một trăm kỵ binh lên thảo nguyên làm mã tặc thì Tôn Truyền Đình cũng biết, chuyện này ông ta chẳng ngạc nhiên chút nào.
Vân thị là cái nhà cường đạo, giờ không họa hại quê hương nữa, chuyển sang làm mã tặc trên thảo nguyên, ông ta cho rằng đây là một loại cải tà quy chính.
Thân là tuần phủ Thiểm Tây, vừa mới bình định Hà Nam, chém chết cự khấu Cao Nhữ Nhạc, trở về tọa trấn Tây An, ông ta phát hiện ra chuyện đầu tiên mình phải đối diện là huyện lệnh huyện Lam Điền vắng mặt thời gian dài.
Làm huyện lệnh huyện Lam Điền giàu có là vị trí béo bở mà ai cũng biết.
Theo lý mà nói đám quan viên chờ bổ nhiệm đáng lẽ ra phải tranh giành nhau mới đúng, nhưng vừa vặn ngược lại, bọn họ lại thích tới huyện Trường An bé tí tẹo, hoặc là huyện Phù Phong, Kiền Huyện nghèo nàn chứ chẳng ai muốn bước chân vào huyện Lam Điền cực lớn.
Nguyên nhân trong đó thì không ai rõ hơn Tôn Truyền Đình.
Nhớ năm xưa ông ta được bổ nhiệm làm chuyên sự huyện Trường An thì đã biết tặc khấu lớn nhất huyện Lam Điền chính là cường hào Vân thị.
Vì chỉnh đốn họa thổ phỉ xung quanh Trường An, ông ta đặt một cái bẫy lớn, may là khi đó đám tặc khấu đều rất ngốc, bị ông ta vét sạch một mẻ lưới.
Cái Vân thị này là nhà thú vị nhất trong đám tặc khấu, khác biệt lớn nhất so với đám tặc khấu khác là không khiến dân oán, nhiều khi vì có bọn họ mới áp chế được đạo phỉ khác gây họa cho huyện Lam Điền.
Xét trên nguyên nhân đó, Tôn Truyền Đình mới tha cho đạo phỉ Vân thị một lần, chứ nếu không với tính cách của ông ta, dù đại thái giám nhận của đút của Vân thị lên tiếng, ông ta cũng chẳng thèm để ý.
Vào cái thời đại thái giám Ngụy Trung Hiền khuynh đảo triều chính, người tốt không cách nào làm quan tốt, Tôn Truyền Đình biết tính của mình, còn tiếp tục làm quan sẽ thành ma dưới đao Ngụy Trung Hiền.
Ông ta vốn muốn từ quan về quê, không ngờ Sơn Tây thiên tai liên miên, bách tính khổ không tả siết, mắt thấy hôn quan, tham quan, gian quan cai trị Sơn Tây làm dân sống không nổi, lại thêm tặc khấu trỗi dậy bốn phía làm người tốt không còn đường sống, Tôn Truyền Đình chủ động xuất sơn, yêu cầu làm quan.
Hoàng đế hi vọng ông ta ở lại kinh thành làm quan, Tôn Truyền Đình cho rằng mình làm quan triều đình không có ý nghĩa gì, xin tới Sơn Tây, huấn luyện dân quân, ổn định thôn quê.
Sau đó may mắn giết được Cao Nhữ Nhạc ở Hà Nam, Tôn Truyền Đình thành tuần phủ Thiểm Tây.
Ai cũng biết Thiểm Tây là căn cơ của lưu khấu Đại Minh, cần một con mãnh hổ tới trông coi.
Mặc dù Tôn Truyền Đình ở trong mắt đám người kia chẳng phải mãnh hổ, chính vì rất nhiều người rằng ông ta là con chó ngoan, cho nên không ai phản đối ông ta làm tuần phủ Thiểm Tây.
Bất kể thế nào phái một con chó ngoan đi trấn áp Thiểm Tây cũng tốt hơn những con lợn trước kia vạn lần.
Nay người nổi tiếng nhất Thiểm Tây là ai?
Huyện lệnh 8 tuổi của huyện Lam Điền --- Vân Chiêu.
Đứa bé được người ta đồn thổi là lợn rừng tinh chuyển thế chỉ dùng ba năm biến một huyện Lam Điền rách nát thành nơi cơm no áo ấm, đi đường thấy đồ rơi không nhặt, có thể gọi là hình mẫu quan viên.
Tôn Truyền Đình không tin dù chỉ nửa lời.
Rắm chó hết, Vân thị chiếm cứ huyện Lam Điền mấy trăm năm, thêm vào tộc nhân đều là loại tàn nhẫn hung dữ, lại có huynh đệ trong tộc làm cường đạo, một đứa bé 8 tuổi lấy đâu ra năng lực quản lý một huyện, dù có cũng chẳng thể tốt như thế.
Chẳng qua là cái tộc Vân thị này dồn lực trải đường cho gia chủ là nam đinh độc nhất, để gia tộc này có thể thuận lợi chuyển từ cường đạo sang thành quan viên mà thôi.
Nói cho cùng quan vẫn tốt hơn tặc.
Đến khi chứng kiến sự phồn vinh của huyện Lam Điền, Tôn Truyền Đình không nói lên lời, nhưng mà cũng hiểu được.
Vùng Thiểm Tây bây giờ không thể dùng thủ đoạn mềm dẻo, không thể lấy lời thánh nhân giáo hóa nữa, phải có người dùng thủ đoạn cứng rắn mới trị được, mới đưa bách tính vào khuôn khổ, chiến đấu với tặc khấu, trị thủy làm nông, thế mới có tương lai tốt.
Mà bách tính sợ cường đạo hơn quan viên nên Vân thị mới làm nên kỳ tích này, và từ cách Vân thị quản lý huyện Lam Điền, ông ta nhìn ra cơ hội để ổn định Thiểm Tây.
Trò chuyện với hai nha dịch già tất nhiên lãng phí thời gian của Tôn Truyền Đình.
Vì thế thân binh của nha môn tuần phủ liền đi mời huyện thừa, huyện úy, chủ bạ, đoàn luyện sứ của huyện Lam Điền tới huyện nha nghe sai bảo.
Nay huyện thừa huyện Lam Điền là Vân Mãnh, chủ bạ là hình danh sư gia Lưu Tham trước kia, huyện úy là Vân Hổ, đoàn luyện sứ là Vân Giao.
Tôn Truyền Đình liếc mắt qua đám quan viên huyện Lam Điền một cái, trừ chủ bạ Lưu Tham là ung dung bình thản ra thì ba vị kia thấp tha thấp thỏm.
Một chủ bạ nho nhỏ lại thản nhiên trước mặt tuần phủ như thế vì người ta có chỗ dựa, thậm chí là kiêu ngạo, còn ba vị kia, Tôn Truyền Đình thấy nhìn một cái đã là ân điển rồi, ba tên cường đạo mà giờ ngồi chung phòng với ông ta, đúng là sỉ nhục.
Nếu không phải thời thế đặc thù, ông ta đã sai người đuổi đi.
“ Chính đường của huyện Lam Điền không thể để trống quá lâu, mười lăm ngày sau sẽ có huyện lệnh mới tới huyện Lam Điền nhậm chức.” Tôn Truyền Đình người hơi ngả ra sau, mắt khép hờ, đợi ba người Vân thị tỏ thái độ:
Đại đường huyện nha tức thì im phăng phắc, ba người Vân Mãnh vốn hồi hộp thở gấp, bây giờ cũng trở nên bình tĩnh rồi.