Hồng Thừa Trù nhớ lại quá trình quen biết của ông ta và Vân Chiêu, tổng kết lại bằng một tiếng thở dài: “ Chính y đấy, gia tổ vốn là võ tướng Đại Minh ta, gia thế tử tế như vậy, chẳng biết làm sao lại dính líu tới đám làm nghề không vốn, nghe đâu còn là đồng tông.”
“ Năm thứ ba bản triều, mỗ định học theo trò cũ của Tôn Truyền Đình, dụ đám tặc khấu tự nhảy ra để diệt một thể, nên hứa phong quan cho chúng, thế rồi bẫy được con lợn rừng này, y thành huyện lệnh khi mới tám tuổi.”
“ Huyện lệnh khác đều đã chết dưới đao của mỗ rồi, chỉ có y duy trì được tới nay, năm kia còn thăng lên làm đồng tri Tây An, lại còn được chính miệng bệ hạ khen là quan tài, hộ bộ bình xét huyện lệnh Lam Điền đệ nhất đẳng.”
“ Quan lớn đường hoàng không chịu làm, giờ yên ổn chút liền nhớ nghề vừa chạy đi làm cướp, cơ mà nếu giờ mà ta với huynh đàn hặc y thì đoán chừng sẽ nhận được ý chỉ trách mắng của bệ hạ.”
“ Kiến Đấu huynh, mở mắt ra đi! Đây chính là con lợn mà vi huynh cực lực tiến cử cho ngươi đấy.”
Vân Chiêu chẳng nghe một một chữ mà Hồng Thừa Trù đang thao thao bất tuyệt, cũng chẳng nhìn ông ta, cái mặt đúc bằng sắt ấy chắc vì ít có sắc thái biểu cảm nên năm năm rồi vẫn bộ dạng đáng ghét không có gì thay đổi.
Mắt y thì nhìn Lô Tượng Thăng, trong đầu lại hiện lên một bức tranh vô cùng thảm liệt.
Có Kiến nô xông pha hỏa pháo xung phong, có cảnh nghìn hùng binh dốc sức phản kích, có cảnh thây chất đầy đất, đương nhiên cũng có cảnh một nam tử bạch y gầy gò chém giết cùng Kiến nô hùng tráng.
Tóm lại là bi tráng tới cực điểm.
Đó chính là đặc điểm của anh hùng triều mình ... Anh hùng bi tráng.
Chẳng tới thời Minh mạt mà anh hùng của triều đại này luôn bi tráng.
Bất kể là Thích gia quân hay Bạch Can quân, Thiên Hùng quân, cùng với vô số anh liệt đều chiến tử ở Liêu Đông.
Bi tráng ... Đó là từ duy nhất để hình dung ra họ.
Đôi mắt của Lô Tượng Thăng rất trong, giống như một đầm nước, tuy cái mũi hếch gây chướng mất, vẫn làm nam nhân chỉ trên ba mươi gần bốn mươi thôi mà tóc mai đã lấm chấm xương này trở nên tuấn lãng bất phàm.
“ Không dễ sống phải không?” Vân Chiêu bất giác thốt ra một câu như thế:
Hồng Thừa Trù cười phá lên:” Kiến Đấu huynh, hiếm có quá, thổ hào hỏi tới hiện trạng của huynh kìa, cơ hội tốt vạn vạn lần đừng bỏ qua:”
Lô Tượng Thăng mỉm cười nâng chén trà trong tay lên mời Vân Chiêu, sau đó thủng thẳng nói:” Pháo, thuốc pháo không đủ, còn lại chỉ là chuyện nhỏ.”
Vân Chiêu liếc Hồng Thừa Trù:” Trong tượng tác ở Tây An tích trữ hơn một vạn bảy nghìn viên đạn pháo, thuốc pháo cũng hơn mười vạn cân.”
Hồng Thừa Trù lắc đầu:” Đó là hàng tích trữ của Bắc trấn tổng giám Cao Khởi Tiềm, không ai có thể đụng vào, cũng không ai dám đụng vào.”
Lô Tượng Thăng lắc đầu theo:” Không lấy được, nếu tự ý lấy đi, sẽ khiến tướng soái biên quan xích mích, mỗ đã gửi thư cho tổng giáo Cao xin bổ xung đạn pháo và thuốc pháo, tin rằng sẽ có kết quả.”
Hồng Thừa Trù không để ý tới lời Lô Tượng Thăng, ông ta thấy làm thế chẳng tác dụng gì, hỏi thẳng Vân Chiêu:” Vậy ngươi có cách nào không đắc tội với Cao Khởi Tiềm lại có được đạn pháo và thuốc pháo không?”
Vân Chiêu mỉm cười rót thêm trà cho khách, rất chu đáo.
Hồng Thừa Trù buông tiếng thở dài: “ Lợn rừng con năm xưa đã biến thành lợn lớn ngàn cân rồi, xem ra Quan Trung nhỏ bé khói trói buộc được tâm của ngươi nữa.”
“ Tự bảo vệ mình mà thôi.” Vân Chiêu bình thản nói:
Lô Tượng Thăng cuống quít xua tay: “ Vạn vạn lần không thể làm càn, nay biên cương Đại Minh ta đã nguy ngập lắm rồi, toàn dựa vào một hơi cuối cùng của các tướng sĩ chống đỡ, lúc này bất kể thế nào cũng không thể gây xung đột với tổng giám Cao. Tướng soái xích mích còn gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn cả thiếu pháo.”
Hồng Thừa Tru ngả người dựa vào lưng ghế, lười biếng nói: “ Nếu con lợn rừng này đã nói có cách bổ xung đạn dược cho huynh, nhất định là cách ổn thỏa nhất rồi, không gây thêm xung đột với Cao Khởi Tiềm đâu, nay ở Quan Trung, lời của y còn hữu dụng hơn cả chúng ta đấy.”
“ Ta cũng đâu nói mình có cách.” Vân Chiêu kéo áo choàng che đi chân trần, ngồi xuống bàn lấy ấm trà nóng sưởi tay: “ Nhưng mà Tần vương sẽ có cách.”
“ Tần vương à?” Lô Tượng Thăng khẽ lẩm bẩm trong miệng, chẳng biết cúi đầu mà không nhắc tới đạn dược nữa:
Hoạn quan trời sinh thân cận với hoàng tộc, đó là do bản tính gây ra, mặc dù trong thời điểm hoạn quan hoành hành, đám thân vương bị hoàng đế nuôi như heo thấy hoạn quan như thấy ma.
Nhưng sau khi hoàng đế trừ Ngụy Trung Hiền, nhóm đầu tiên khinh bỉ thái giám chính là các thân vương, bởi vì dù sao họ mới là chủ nhân của thái giám.
Vân Chiêu nói tới dùng ảnh hưởng của Tần vương, tuy không biết y dùng thế nào, Hồng Thừa Trù đầu óc tức thì sáng lên, đây quả là nhân vật có thể giảm thiểu ảnh hưởng xấu của sự kiện này xuống mức thấp nhất.
Tình trạng thiếu thốn đạn dược của Lô Tượng Thăng đã tới mức lửa cháy ngang mày rồi, cục diện đã không cho phép ông ta khách sáo nữa, rất hào sảng uống cạn chén trà tỏ ý tạ ơn.
Vân Chiêu thấy nửa đêm uống trà nhạt không phải là đạo đãi khách, vì thế sai Hồng quản gia đi chuẩn bị một bàn tiệc, y cũng rửa ráy thay quần áo thỏa đáng hơn rồi lại lần nữa đi ra tiếp khách.
Hồng Thừa Trù nhìn lão nô nhà mình không ngại vất vả, chạy đi chạy lại, bố trí cái nọ an bài cái kia, chép miệng: “ Khi ở quê nhà Phúc Kiến, có thấy con chó già này ân cần vậy đâu.”
Vân Chiêu cười ha hả: “ Chỉ vài tháng thôi mà người ta đã kiếm về cho ngài ba nghìn lượng bạc rồi đấy, số tiền này hiện đang nằm trong túi ta, ông ấy không ân cần sao được.”
Lô Tượng Thăng cau mày nhìn Hồng Thừa Trù đợi một câu giải thích.
Hồng Thừa Trù nâng chén rượu lên cụng với Lô Tượng Thăng một cái mới nói: “ Ta không tham ô, cũng không phạm pháp, càng không lấy phép công dùng cho tư, khoản tiền này là do con chó già trong nhà đi theo con lợn rừng lên thảo nguyên kiếm được. Kiến Đấu huynh, vi huynh kiến nghị, ngươi cũng nên phái một lão nô đi theo con lợn rừng này, không tới ba năm, trong nhà nhất định có một phen cảnh tượng khác.”
Lô Tượng Thăng lắc đầu không suy nghĩ: “ Nhà dù có nghèo cũng không lấy tiền tài ngoài ý muốn.”
“ Đây không phải là thứ tiền tài bất nghĩa, lấy từ tái ngoại, dùng cho tái nội, có gì mà không được.”
“ Trong nhà mỗ nhân khẩu đơn giản, chẳng cần nhiều tiền tài làm gì, đậu phụ rau xanh vẫn sống qua ngày được, gửi nhiều tiền tài về, mẹ già trong nhà sẽ hoài nghi ta thay đổi chí hướng, lòng thêm nhiều phiền nhiễu, vậy là không tốt.”
Bộ dạng hủ nho vừa cứng vừa thối của Lô Tượng Thăng làm Vân Chiêu hứng thú, khiến những người này sa đọa là thú vui tao nhã:” Phàm là quan viên tới chỗ ta đều là để kiếm lợi ích, nếu ngài không lấy, ta chẳng thể thoải mái bàn việc với ngài. Người đâu mang trang bị của ta tới đây.”
Không bao lâu sau Lương Tam mang trang bị của Vân Chiêu vào phòng, cẩn thận đặt lên cái bàn thấp rồi lặng lẽ lui ra.
Vân Chiêu đang định hỏi Tiền Thiểu Thiểu đâu mà không đưa tới, chợt nhớ ra là mình ném hắn ở lại thảo nguyên rồi, hơn bảy năm qua luôn có hắn đi theo như một cái bóng, nhất thời thấy không quen:” Ta là con độc nhất trong nhà, mẫu thân không cho ta lên trận giết địch, càng không cho ta đặt mình vào chỗ nguy hiểm, cho nên bộ sùng này theo ta khó tránh khỏi tiếc nuối vì minh châu phủ bụi.”
“ Nghe nói ngài không giống quan viên khác thích bóc lột sĩ tốt, vậy không cần nói nhiều nữa, bảo kiếm tặng liệt sĩ là rất hợp.”