Nếu mà Vân Chiêu hạ lệnh cho Vân Dương khai chiến, đây sẽ là trận đồ sát ngả về một phía, nếu Vân Chiêu nói ra thân phận của mình, đoán chừng đám Lưu Lão Phì sợ vỡ tim chết tại chỗ, dù sao thì tiểu huyện lệnh Vân Chiêu chưa bao giờ được người ta đánh giá là yêu dân như con.
Con người sống đều dựa vào một cỗ khí thế chống đỡ, dù đó có là phỉ khí, cho dù là vô sỉ khốn nạn, ở trong loạn thế này đều được.
Nếu ai nấy sống như con cừu, để mặc cho người ta chém giết, trơ mắt nhìn thê nữ bị người ta trà đạp mà không dám phản kháng thì là đại bất hạnh.
Vân Chiêu thà để bị Lưu Lão Phì khốn kiếp kia ức hiếp chứ không muốn đánh gãy sống lưng vừa mới mọc bừa lớn bậy ra của bách tính.
Mặc dù cái xương sống này mọc hơi lệch một chút, Vân Chiêu tin rằng kể cả tặc khấu thật sự tới, dù đánh không lại, bọn họ cũng sẽ ngoạm cho chúng một miếng thịt lớn, cho chúng biết, bách tính nơi này không dễ trêu chọc vào, đi nơi khác mà họa hại.
Cho nên khi Vân chưởng quầy bày ra thái độ khúm núm cực kỳ sở trường đối diện với chủ quán ăn vênh váo hơn cả thân vương, Vân Chiêu rất hài lòng, thậm chí còn kiêu ngạo.
Đây là những người có gan nhất, có đoàn kết nhất mà Vân Chiêu thấy suốt cả cuộc hành trình.
Chỉ là y quên mất cái thói xấu của người Quan Trung, đó là khi xung đột rồi ngàn vạn lần đừng có nhận sai, ngươi có thể ném tiền vào mặt người ta rồi đi cũng được, nhưng nhất định đừng nhận sai, nếu không thủ đoạn đòi bồi thường của họ làm ngươi cả đời khó quên.
Cho nên Lưu Lão Phì đòi bồi thường 100 lượng bạc trắng.
Trong đó tiền mỳ 50 lượng, không mặc cả.
Sau đó ông ta tính toán rành rọt, bị Vân Dương ném chảy máu mũi, cần 10 lượng tiền thuốc men, sau đó 20 lượng tiền đám Vân Chiêu nhìn nhi tức phụ xinh đẹp của ông ta ... Vân chưởng quầy thề mình không nhìn, Lưu Lão Phì nói nhìn là biết ông chả phải thứ tử tế, mắt không nhìn, lòng thì nghĩ.
Còn 20 lượng nữa ... Thứ chó má này chuẩn bị mời hương thân tới trợ trận ăn một bữa.
Vân chưởng quầy nói rát cổ bỏng họng nửa ngày trời, cuối cùng hai bên đạt thành giao ước với giá 80 lượng, đến khi giao tiền, Lưu Lão Phì chê bai bạc không đủ tỉ lệ, cho nên moi thêm 3 lượng nữa.
Đám Vân Dương, Vân Quyển tức hộc máu mồm, xưa nay dù đi tới đâu, luôn là họ cướp của người khác, đã bao giờ bị người ta cướp đâu.
Thế nhưng Vân Chiêu tâm tình tốt lên rồi, mọi người không cần phải cẩn thận vị tiểu gia khó tính này nữa, tính ra bị người ta ức hiếp chút có là gì, tâm tình Vân Chiêu mà không tốt, người xung quanh đừng hòng sống tốt, đó mới là đau khổ.
Nếu như Vân chưởng quầy nghĩ có thể dùng 83 lượng bạc là có thể thoát thân, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Tên trung niên ăn mặc kiểu người đọc sách đợi cho Lưu Lão Phì và Vân chưởng quầy thương lượng xong, ông ta đi tới đòi 20 lượng tiền làm trung gian.
Ông ta cho rằng nếu không có mình đi ra điều đình, đám người Vân Chiêu bị các hương thân chôn luôn rồi.
Vân Chiêu không để ý tới chút chuyện vặt vãnh này, nếu đã thua rồi thì kẻ thất bại tất nhiên không còn nhân quyền.
Vì thế y hỏi người bên cạnh, Lưu Lão Phì bình thường có bán mỳ với giá 200 đồng một bát không, nếu có, y sẽ bắt lão béo này tới huyện nha, dùng xích sắt trói ở chiếu bích một tháng rồi tính sau.
Không ngờ Lưu Lão Phì người ta rất có tiết tháo, một bát mỳ bán cho hương thân chỉ 5 đồng, đối với khách thương bên ngoài bán 8 đồng, còn 200 đồng là chuyên môn bán cho những kẻ bề ngoài bất lương, lại còn mang hung khí, ngang ngược không coi ai ra gì.
Vân Chiêu cho rằng không còn gì để nói nữa, giặc tới phải đánh, đó là yêu cầu của chính y với bách tính huyện Lam Điền.
Hôm nay không thể vì người ta làm theo đúng chính lệnh của mình nên bắt cả nhà người ta, xích lại như chó cả tháng được.
Mà đám người mình ai nấy hung thần ác sát, nhất là tên trọc mặt mày bặm trợn Vân Dương, nói y không phải đạo tặc, chính Vân Chiêu còn chả tin.
Tên đọc sách bại hoại cuối cùng lừa được Vân chưởng quầy 17 lượng tiền trung gian, nói cách khác 100 lượng mà Lưu Lão Phì yêu cầu ban đầu, không thiếu xu nào.
Trong tiếng cười chế nhạo của bách tính cái thôn nhỏ ven đường chưa đầy 100 hộ, đội xe của Vân Chiêu lần nữa lên đường tiến về huyện Lam Điền, y ngồi trong xe đi rất xa vẫn nghe thấy cái giọng oang oang của Lưu Lão Phì mời hương thân ăn mỳ.
Vân Chiêu ăn quá no, xe cứ rung lắc là lại ợ một cái, huých vai Vân Dương:” Mặt xưng mày xỉa thế làm cái gì?”
Vân Dương hậm hực:” Còn không à, chuyện hôm nay đủ cho bọn chúng khoe khoang cả đời rồi, mất mặt quá thể, hi vọng không tên nào nhớ mặt ta.”
“ Vậy ngươi nói xem, lần sau mà thực sự có tặc khấu tới, bọn họ có gan chặn lại không?”
“ Chắc chắn có, ngươi không để ý tên trung gian khốn nạn và Lưu Lão Phì đáng chết kia lấy tiền, nhưng kẻ khác mắt xanh như mắt sói à? Với tính đám người đó, lần sau càng bắt chẹt càng nhiều hơn.”
Vân Chiêu vén rèm xe lên, nhìn cảnh tượng đồng quê bao la trụi lủi xa xác, thở dài:” Người có gầy cũng phải mọc gân cốt trước.”
Nếu như Vân Chiêu nghĩ rằng sự việc Lưu Lão Phì hoàn toàn kết thúc, vậy thì y đã quá ngây thơ.
Khi đi qua ngoại thành Hàm Dương thấp lè tè rách nát, năm sáu chục tên sai dịch tay cầm thủy hỏa côn, xích sắt chặn đường.
Bọn họ cho rằng đám người Vân Chiêu phải tiếp nhận kiểm tra, nếu không bọn họ sẽ gọi đoàn luyện tới tiễu phỉ.
Con bà nó, Vân Dương chẳng đợi Vân Chiêu nói câu nào đã chửi um lên cười gằn rùng rợn xông ra ngoài xe.
Chỉ lát sau Vân Chiêu nghe thấy tiếng bốp chát ối á liên hồi, thò đầu ra nói với Vân chưởng quầy đang rồi rít chạy tới hộ giá, chán nản nói với ông ta:” Ta không dạy ngươi làm việc thế nào nữa, con trai lớn của ngươi học tập trong thư viện không tệ, cả Từ tiên sinh cũng khen hắn, về đem mọi chuyện thấy trên đường kể cho con ngươi, bảo hắn nghĩ cho kỹ.”
“ Ngươi là lão nhân trong Vân thị, ngươi sai ta còn dung thứ cho, còn nhi tử ngươi đã vào thư viện học tập, nếu hắn phạm lỗi sẽ không đơn giản là bị ta mắng chửi đâu.”
Vân chưởng quầy cười nịnh:” Lão nô già rồi, không đi theo thiếu gia được nữa, sau khi về sẽ tới thỉnh tội với Đại nương tử, sau này chuyên tâm ở nhà quản chút chuyện lặt vặt trong nhà là được.”
“ Còn về phần khuyển tử, xin thiếu gia cứ yên tâm dạy bảo, có chuyện gì không hay không phải, xin thiếu gia cứ chửi mắng, nếu phạm vào lỗi lớn, lão nô to gan xin thiếu gia giữ lại cho nó một hơi cuối cùng, để nó chết trước mặt lão nô.”
Vân Chiêu trừng mắt:” Cút xéo, làm việc chẳng ra sao, toàn nói những lời phát tởm.”
Vân chưởng quầy cướp híp mắt xuống xe, hung hăng đá một tên nha dịch đá bị đánh mềm xương, dùng roi quất tên khác định chui xuống gầm xe lánh nạn, sau đó phấn chấn hô vang với Vân Dương:” Về nhà thôi.”
Vân Dương đánh một trận trút hết được ấm ức trong người, sảng khoái buông tên sai dịch bị hắn tóm cổ đánh tới ngắc ngoải ra, huýt một tiếng sáo, các huynh đệ khác hú hét nhảy lên ngựa, phóng tới thành Tây An.
Hàng hóa của Vân thị cần đưa vào thành Tây An, đoàn người Vân Chiêu lại chẳng hề có ý vào thành, bọn họ không có mấy tình cảm với tòa thành này, toàn bộ trái tim và linh hồn gắn với huyện Lam Điền rồi.
Tiễn Vân chưởng quầy đưa đội xe vào thành Tây An, Vân Chiêu dẫn số ít huynh đệ cưỡi ngựa men đường lớn trở về.