Không bày tiệc lớn, chỉ có mâm cơm nhỏ đặt trong phòng ngủ của Vân Nương, cũng không có nha hoàn hầu hạ, chỉ có hai mẹ con và Tiền Đa Đa ngồi bên, cho thấy địa vị nàng ở trong nhà này đã không hề tầm thường.
Vân Nương chẳng có vẻ gì là vội vàng, thong thả gắp vào bát nhi tử ít rau hẹ muối, giọng ngọt nhạt:” Con coi trọng con lợn rừng này, nhưng lại buông tay bỏ mặc không để ý tới sống chết của nó, con không nhìn xem tường bao nhà ta sắp vây kín cả Ngọc Sơn rồi, như thế núi trọc liền bị ngăn cách ở bên ngoài bức tường. Con lợn này cũng đáng thương, nuôi con lớn lên, chớp mắt cái chúng chạy hết sạch, chỉ còn con lợn mẹ già nua cô đơn kiếm ăn trên ngọn núi trọc ...”
Vân Chiêu càng nuốt không trôi, đoán được xảy ra việc gì rồi, đại khái mình không có nhà, mẹ nhớ mình nên lên núi trọc thăm con lợn rừng:” Mẹ, mẹ đâu cần lấy lợn rừng ra để ví dụ bản thân.”
Vân Nương càng nói càng khó nghe hơn, lại còn lấy khăn tay chấm nước mắt hoàn toàn không tồn tại:” Mẹ à, còn chẳng bằng con lợn rừng, ít nhất nó còn biết con mình ở trong Tần Lĩnh. Đâu như con, nói đi là đi, con đi tới tận Lạc Dương rồi mẹ mới biết, còn tưởng con đang bận rộn ở huyện nha, thương cho mẹ tự tay nấu cháo mang tới tận nơi mới biết bị bỏ rơi rồi, đủ lông đủ cánh rồi không cần mẹ già vô dụng nữa ...”
Vân Chiêu cũng không có cách nào, xin mẹ lên thảo nguyên à, đừng mơ, mẹ dám treo cổ dọa y chưa biết chừng, nên đành lén lút bỏ đi, định chạy xa một chút đến khi mẹ không cách nào phái người bắt mình về nữa mới báo tin, không ngờ lại bị mẹ phát hiện trước, húp một ngụm canh lớn, cười xấu hổ đánh trống lảng:” Mẹ, mẹ tiếp tục kể chuyện lợn rừng đi.”
Vân Nương bực bội đem quả trứng gà đã bóc vỏ cho vào bát nhi tử, tiếp tục kể:” Mới đầu con lợn này cứ thấy người là chạy, không ai tới gần được, mẹ con đây phải bỏ vốn cực lớn, rải ngọc mễ suốt từ trên núi trọc tới tận chuồng lợn nhà ta, kết quả là nó không mắc lừa, ăn ngọc mễ tới cổng thành liền không ăn nữa.”
“ Sau đó mẹ đợi một trận tuyết lớn, trong thời gian đó không cho nó ăn, khi tuyết rơi, mẹ lại bắt đầu rải ngọc mễ, không cho bất kỳ người nào ở trong trang được lộ diện, thế là con lợn này dần dần ăn ngọc mễ qua cổng thành, sau đó từng bước ăn tới chuồng lợn, tới khi chuồng đóng lại mới nhận ra.”
“ Thế là nó kêu gào húc tướng suốt hai ngày, mẹ phải dùng món ngon nhất cung phụng cái con súc sinh này, tới ngày thứ năm thì nó không kêu nữa, yên tâm ở lại trong chuồng lợn, khi nào đòi ăn mới kêu.”
“ Đa Đa nói, con lợn này có liên quan lớn tới con, không thích hợp nuôi trong chuồng lợn như con lợn thường, như thế sẽ bị người ta cười cho, thế là nó dẫn con lợn về nhà, nuôi như chó mèo ngan ngỗng vậy.”
“ Mới đầu Vân Kỳ ngày nào cũng đi theo nó, sợ nó làm người trong nhà bị thương, lâu dần nhận ra nó cũng chẳng khác gì lợn chúng ta nuôi trong chuồng, chỉ ăn với ngủ, ngủ lại ăn, lúc mới tới nhà cũng gày lắm, chưa tới một năm đã thành thế này.”
Vân Chiêu cúi đầu nhìn con lợn rừng béo tròn dưới bàn, thở dài một tiếng, béo thành thế này rồi, đừng nói là lợn rừng, dù là mãnh hổ cũng bị phế rồi.
“ Con à, con thực sự cùng con lợn rừng này có chuyện gì sao?” Vân Nương do dự một lúc vẫn hỏi:
Bao năm rồi mà mẹ vẫn cứ thích hỏi câu này, Vân Chiêu rất bực:” Con rất muốn lớn lên biến thành lợn rừng, làm thú vương cho sướng.”
Nghe nhi tử oán giận, Vân Nương lập tức không nhắc chuyện này nữa:” Con ở ngoài làm việc không được thuận lợi à?”
Vân Chiêu lắc đầu, nhắc tới thế giới ngoài kia, tâm trạng lại không tốt:” Không phải là không thuận lợi, mà là cái thiên hạ này đã quá tệ rồi, con có lòng muốn cứu người, lại chẳng biết cứu từ đâu, giống như cái áo ngâm nước lâu ngày, nhìn có vẻ hoàn chỉnh đấy, kỳ thực chạm vào một cái là nát.”
“ Nhưng mà ngoài kia vẫn còn có người không tiếc dùng xương máu của mình vá víu cái áo nát ấy, đợi khi máu của họ cạn sạch, dòng nước mạnh sẽ xé nát cái áo.”
Vân Nương thở dài cảm thán:” Nhi tử của mẹ vận khí không tốt, tài hoa hơn người lại không gặp phải thời quốc gia hưng thịnh, làm con vất vả bôn ba. Nhưng mà mấy năm qua huyện Lam Điền chúng ta đã dần ảnh hưởng tới xung quanh, mọi thứ đang tốt dần lên, Tây An cũng đã tấp nập như xưa rồi, mẹ cho rằng, có thêm thời gian, cả Quan Trung này cũng sẽ thay đổi.”
“ Như thế cũng còn cần nhiều năm nữa, lần này con đi qua Hà Nam mới phát hiện, Hà Nam còn nát hơn, tới Sơn Tây, nơi đó cũng nát không kém, từ Trương Gia Khẩu đi men theo Trường Thành, cửu biên cũng sắp thành hoang phế rồi.” Vân Chiêu cứ nhắc tới chuyện này là lửa giận âm thầm trỗi dậy:
Vân Nương hết sức lo lắng, có câu trong cái tổ vỡ làm gì có trứng lành, nàng biết ngoài kia không yên lành nhưng không có cảm nhận rõ ràng: “ Thiên hạ rộng lớn như thế, chắc cũng phải còn chỗ nào bình yên chứ, như đông nam, nơi đấy xưa nay luôn giàu có mà?”
“ Những nơi khác con chưa đi qua, không biết như thế nào, nhưng mà hài nhi xem công báo thì cũng chẳng tốt hơn là bao. Hiện nay tài phú ở một dải đông nam đang suy kiệt nhanh chóng, đám vương công quý thích, hào môn đại hộ đang điên cuồng hút máu người dân bù đắp tổn thất của chúng.”
“ Đã có người đề xuất nên bỏ phương bắc, cố thủ phía nam Trường Giang, sau đó tính kế lâu dài, nhưng bọn họ quên rồi, không cần biết phía nam Trường Giang giàu có ra sao, mất đi phiên dậu phương bắc, giữ nhà đã khó, lấy gì mà tính kế lâu dài?”
“ Bọn họ cứ lấy câu của Mạnh Tử , giữ nước chẳng cứ ở núi khe hiểm trở, muốn uy phục thiên hạ chẳng cứ cần gươm đao sắc bén , con không biết họ chỉ muốn lấy cớ tháo chạy hay là ngu dốt thật sự.”
“ Nếu như hôm nay mất Liêu Đông, mai sẽ mất Sơn Hải Quan, kế đó không giữ được kinh sư nữa, cả một dải bình nguyên bằng phẳng, vừa vặn thích hợp cho man tộc cưỡi ngựa chăn thả.”
“ Đợi kinh sư không con thì Hoài Hà cũng chẳng giữ được, ngựa kẻ địch có thể uống nước Trường Giang rồi, bọn họ còn lui được tới đâu nữa? Chẳng lẽ giống Lục Tú Phu cõng tiểu hoàng đế nhảy xuống biển.”
“ À không ... Con không nghĩ họ có gan nhảy xuống biển đâu.”
Tiền Đa Đa biết ý đã chạy đi mang về cho Vân Chiêu cốc nước lớn, y cầm lấy uống một hơi hết sạch.
Vân Nương nắm lấy tay nhi tử cổ vũ:” Mẹ biết con có chí hướng lớn, con muốn làm gì cứ làm, mẹ sẽ không ngăn cản con.”
Vân Chiêu gật mạnh đầu:” Con nhất định phải làm gì đó, vì bản thân, vì những người không muốn bị trà đạp mở ra một vùng trời riêng, còn về hậu quả, con không cần biết.”
Vân Nương như đợi được cơ hội, nói ngay: “ Nếu là thế, nhi tử à, con phải giúp Phùng Anh, nghe Phúc bá nói, bọn họ sống gian nan lắm.”
Vân Chiêu ngạc nhiên: “ Hai năm trước bọn họ đã tự lập rồi cơ mà, hình như sống không tệ, con còn gửi quà vào trong đó nữa.”
“ Mới đầu thì đúng là vậy, nhưng Trương Bỉnh Trung đánh vào Thục rồi, Quý Châu chịu nạn trước tiên.” Vân Nương thở dài:
Vân Chiêu lãnh đạm đáp: “ Năm xưa con khuyến cáo cô ấy rồi, Quý Châu không phải chỗ náu mình tốt đâu, cô ấy cứ bướng bỉnh không chịu nghe một câu.”
“ Con có thể viết thư cho Phùng Anh, bảo nó dẫn người tới huyện Lam Điền chúng ta, chọn cho nó một mảnh đất tốt để sống. “ Vân Nương từ lâu đã nuôi hi vọng cưới Phùng Anh về làm nhi tức phụ, vì thế mới vô cùng nhiệt tình với chuyện này:
“ Cô ấy không tới đâu mẹ.” Vân Chiêu khẳng định chắc nịch:
“ Vì sao?”
“ Phùng Anh chưa bao giờ là nữ nhân muốn khuất mình dưới người khác.”