“ Ta sẽ báo thù cho ngươi!” Lý Định Quốc vỗ lưng Ngả Năng Kỳ, cầm trường đao lên ra ngoài doanh trướng:
Bên ngoài danh trướng vẫn là vô số doanh trướng, nhìn mãi không thấy điểm kết.
Mùa xuân đã tới với Hà Nam, nhưng nơi này vẫn một màu úa vàng, mất đất xơ xác, chẳng có chút hơi thở mùa xuân nào, đồng ruộng chẳng có lương thực, càng chẳng có nông phu cày cấy, chẳng phải nơi này hạn hán như Quan Trung, Hán Thủy xa xa vẫn đang cuồn cuộn chảy, nước dâng tràn bờ.
Cây đã bị chẻ thành củi đem đốt hết rồi, cỏ xanh bị ngựa lừa ăn, nhưng đa phần bị người ăn hết.
Lý Định Quốc còn trẻ lắm, mới trên 20, ở tuổi đầy nhiệt huyết kích động, tóc khăn anh hùng, thân vận võ phục, bên ngoài đeo một tấm bối tâm bằng đồng, hông gài đại đao, ủng da cao, tướng mạo tuấn tú bất phàm, chỉ là đôi mày kiếm lúc này nhíu chặt, hắn không hiểu, rõ ràng ở Phượng Dương cướp được nhiều lương thảo như vậy, mới qua một năm thôi mà trong quân đã bắt đầu thiếu lương thực rồi.
Đối với nghĩa quân mà nói, lương thực mãi mãi không đủ ăn.
Thành Tương Dương đánh mãi không hạ được, Vũ Quan lại bị Vân thị bịt chặt, chúng khư khư giữ ải, không cách nào dụ ra ngoài, muốn lần nữa vào Thục thì đám người Tần Lương Ngọc đang đón sẵn ở thành Phụng Tiết.
Lên phía bắc thì quân Minh liều mạng cản lỗi, xuống phía đông nam thì sông lớn tường cao cản đường, tiến không được lui không xong, từ khi đại quân thắng lớn ở Phượng Dương, đã một năm rồi nghĩa quân không rời ổ, cũng không giành được chiến thắng mang tính quyết định nào, lòng Lý Định Quốc như lửa đốt.
Khi hắn muốn suất lĩnh nhân mã bản bộ làm tiên phong cho đại quân tiến đánh Hán Trung thì một tin đồn nổi lên khắp nơi.
Vân thị muốn lấy 10 vạn lượng bạch kim đổi lấy một mình Lý Định Quốc.
Không kịp để Lý Định Quốc giải thích, Bát đại vương đã ngay lập tức hủy bỏ binh quyền của hắn, đen một vạn một nghìn nhân mã bản bộ của hắn biên vào đại doanh trung quân.
"Đó là kế ly gián của con lợn rừng tinh."
Lý Định Quốc không biết mình đã nói câu này bao nhiêu lần, đáng tiếc, bất kể hắn giải thích ra sao đều không bằng cái miệng mất lưỡi của Ngả Năng Kỳ.
Trong lúc bi phẫn, Lý Địch Quốc chuẩn bị một mình tới huyện Lam Điền giết chết Vân Chiêu chứng minh sự thanh bạch của mình.
Hắn dẫn theo 12 thân binh chuẩn bị lên đường rời đại doanh thì thấy Tôn Khả Vọng chắp tay sau lưng đứng giữa đường, thần sắc khó lường nhìn hắn.
“ Ngươi muốn đi quy thuận Vân Chiêu à?”
Một câu nói làm lồng ngực Lý Định Quốc muốn nổ tung, hắn vẫn trầm giọng nói:” Đệ muốn đi lấy mạng Vân Chiêu.”
Tôn Khả Vọng là con nuôi cả của Trương Bỉnh Trung, xét diện mạo thì còn hơn Lý Định Quốc một bậc, chỉ là hắn mang theo chút xanh xao yếu đuối của kẻ tửu sắc quá độ, không được tiêu sái anh hùng như nhị đệ Lý Định Quốc của hắn, hai người thường bị lấy ra so sánh với nhau, bởi thế Tôn Khả Vọng không hề ưa Lý Định Quốc, nói rộng ra hắn không ưa những ai uy hiếp đến địa vị của hắn, cười nhạt: “ Đi đi, chuyện mười vạn bạch kim đúng thật đấy.”
“ Đại ca, huynh nên biết đây là gian kế của Vân tặc. “ Lý Định Quốc nghiến chặt răng, hắn hận không thể giết Vân Chiêu trăm lần:
Tôn Khả Vọng lắc đầu lấy một văn thư trong lòng ra đưa Lý Định Quốc: “ Ngươi xem đi, văn thư hải bổ do nha môn huyện Lam Điền phát ra đấy, trên đó có nghĩa phụ, vi huynh, Văn Tú, Năng Kỳ, chỉ thiếu mỗi ngươi thôi.”
Lý Định Quốc mở văn thư xem, đúng là văn thư đóng giấu huyện nha Lam Điền, lý do phát hải bổ là vì Trương Bỉnh Trung ý đồ tấn công cướp phá huyện Lam Điền, cảm giác máu hộc lên miệng muốn phun ra ngoài: “ Đó là gian kế của ác tặc.”
“ Thủ cấp của nghĩa phụ 200 lượng, vi huynh 50, Văn Tú 30 lượng, Năng Kỳ mất lưỡi, trọng lượng đầu lâu không đủ, chỉ có 20 lượng. “ Tôn Khả Vọng giọng nhạt nhẽo: “ Vậy là nghĩa phụ và ba huynh đệ ta đều bị truy nã rồi, chỉ thiếu ngươi.”
Lý Định Quốc lần nữa kêu lên: “ Đại ca không nhìn ra gian kế sao?”
Tôn Khả Vọng thong thả nói: “ Vốn là nhìn ra, nhưng mà bây giờ chúng ta bị vây khốn ở Nam Dương, tiến không được, lui không xong, lúc này xuất hiện thứ như thế, ngu huynh mà không cẩn thận thì đúng là ngu huynh rồi.”
Lý Định Quốc hít sâu một hơi, chắp tay: “ Xin đại ca nhường đường, để đệ đi lấy đầu chó của Vân Chiêu quay về, sau đó chúng ta uống rượu ăn mừng:”
“ Tới nghe xem nghĩa phụ nói sao. “ Tôn Khả Vọng không thèm nghe, đi về phía đại doanh trung quân.
Lý Định Quốc nhìn quanh không ít người nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, có kẻ đi qua còn ngang nhiên nhổ bãi nước bọt, lòng nhói đau từng cơn, đành cắn răng đi theo.
Đại doanh Nam Dương từ đông tới tây hơn mười dặm, dọc đường đi toàn là nghĩa quân nằm ngổn ngang tắm nắng, y phục rách rưới bẩn thỉu, ruồi muỗi vo ve khắp nơi.
Lý Định Quốc đã quá quen với đại doanh thối hoắc này, cũng quen với đám người lam lũ ăn ỉa tại chỗ tùy tiện quân chẳng ra quân này rồi, nếu là thường ngày hắn sẽ lớn tiếng chỉnh đốn, song giờ đây không có tâm trạng làm thế nữa.
Đi khoảng ba dặm tới một doanh trại bẩn thỉu, đủ loại rác rưởi bừa bãi khắp nơi, không khác gì cái đống rác lớn, lại đi thêm một dặm qua mảnh đất trống tới cái trại gỗ.
Tôn Khả Vọng đi trước giơ cao lệnh bài báo danh đi vào, đứng trong đại môn đợi Lý Định Quốc.
Lý Định Quốc mặt ảm đảm đứng trước cửa hô:” Lý Định Quốc về doanh.”
Giáp sĩ đứng trên thành trại nhìn chằm chằm hắn không nói không rằng, kẻ không có lệnh bài thì không được vào doanh, đó là nghiêm lệnh của Bát đại vương.
Cái đầu của hắn tuy chỉ được treo giá 200 lượng, song vô số kẻ thèm khát, vì ý nghĩa của nó vượt xa 200 lượng.
Trước kia Lý Định Quốc có lệnh bại, song hắn ra vào đại doanh này chưa bao giờ có ai yêu cầu lệnh bài hết, nhưng bây giờ không được rồi.
Tôn Khả Vọng cười nửa miệng hả dạ, xưa nay nghĩa phụ hắn luôn khen ngợi Lý Định Quốc như thể kỳ tài có một không hai, hắn cũng lập không ít công lao nhưng lúc nào cũng Lý Định Quốc át mất, nhìn Lý Định Quốc gặp khó chán rồi mới vờ vịt lấy một lệnh bài trong lòng ra ném cho Lý Định Quốc:” Ồ, ngu huynh quên mất.”
Lý Định Quốc nhận lấy lệnh bài, giơ lên hô to:” Lý Định Quốc về doanh.”
Giáp sĩ lúc này mới rút rào chắn đi, song không ai nói chuyện với hắn, Lý Định Quốc đi tới chỗ Tôn Khả Vọng:” Xin huynh trưởng dẫn đường.”
Tôn Khả Vọng chìa tay ra:” Soái trướng của nghĩa phụ ở phía trước rồi, nhị đệ nên giao binh khí ra thì hơn.”
Lý Định Quốc cắn răng:” Huynh trưởng đã nghi kỵ Định Quốc tới mức này rồi sao?”
“ Nghĩa phụ luôn khen ngươi là kỳ lân nhi, nếu đã là kỳ lân, vi huynh nghĩ cho an nguy của nghĩa phụ, không thể không hành sự cẩn thận được.” Tôn Khả Vọng càng lúc càng không che dấu được sự đắc ý trong lòng:
Lý Định Quốc nhìn hắn một lúc, từ từ cởi trường đao trên lưng, rút trùy thủ trong giày, dang rộng tay:” Huynh trưởng có muốn xoát người không?”
“ Cũng tốt.” Tôn Khả Vọng phất tay một cái, lập tức có giáp sĩ đi tới sờ soạng khắp người Lý Định Quốc, xoay trước xoay sau kiểm tra cực kỳ kỹ càng, không phát hiện vũ khí nào khác mới cho đi tiếp:
Hai người tới một cái quân trướng vô cùng xa hoa, nhìn xa như căn nhà hai tầng, phủ vải lụa vàng vương giả.
Lý Định Quốc nhìn lướt qua một lượt, đều là người quen ngày xưa, tứ đệ Lưu Văn Tú xưa nay luôn thân thiết với hắn cũng ở trong đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì lại quay đầu đi, dùng chân di đất vàng.
Chẳng ai chào hỏi Lý Định Quốc, Lý Định Quốc canh bên cửa đợi nghĩa phụ triệu kiến.