“Bánh xe lịch sử khi lăn tới triều Đại Minh, trải qua muôn vàn mưa gió, gập gập ghềnh ghềnh, phụ tử Chu thị đối diện vinh nhục hưng suy các triều đại, như đi trên băng mỏng, run rẩy lại mang đầy tự tin.
Phế bỏ thừa tướng, loại trừ phiên vương, trừng trị tham quan, chấn hưng khoa cử.
Vương triêu Đại Minh cũng từng bừng bừng khí thế, cũng từng tiếu ngạo thế giới, chiến hạm đi lại khắp thế giới tuyên bố sự cường đại của mình.
Nhưng giờ đây lại thành ra thế này.
Người trồng trọt không có được cái ăn, người dệt vài không có được cái mặc, người xây nhà không có nhà ở ... Thế là sao?
Đây là bất công lớn nhất!
Khi triều đình không còn mưu cầu phúc lợi cho đại đa số bách tính, không còn bảo hộ con dân, thành công cụ mưu lợi cho một nhóm nhỏ, thành công cụ bóc lột của nhà giàu, vậy chúng ta còn cần triều đình ấy làm gì?
Chẳng lẽ chúng ta sinh ra đã ti tiện?
Chẳng lẽ chúng ta sinh ra để bị cha mẹ mang đi đổi 50 cân kê.
Học sinh căm hận điều này, nhưng cũng may mắn vì nó, không có thư viện, không có huyện Lam Điền, không có Vân thị, học sinh trưởng thành rồi làm gì?
Lớn lên trong khốn khổ, kiếm sống trong gian nan, cưới vợ sinh con trong ti tiện, gặp phải thiên tai lại đem bán con mình đi lấy 50 cân kê sống cho qua ngày à?
Có lẽ còn không sống được đến khi bán con mình.
Học sinh không cảm kích Vân thị mua mình, cho học sinh lương thực, cho đọc sách, để học sinh sống được, mà cảm kích Vân thị để học sinh biết phải sống là thế nào.
Sống mà không có tôn nghiêm thì khác nào là lợn nuôi trong chuồng? Nếu đó cũng gọi là sống thì học sinh chẳng thà chết còn hơn.
Học sinh thương cho người đời, cho nên muốn đi khắp thiên hạ, nói với bọn họ con người thì phải sống thế nào, học sinh muốn nói với họ, chúng ta sinh ra là người, vậy phải sống cuộc đời tương xứng với con người.
Tiên sinh, đây là chí hướng của học sinh, học sinh không muốn làm quan viên nho nhỏ trong địa khu của huyện Lam Điền, học sinh biết huyện Lam Điền đã rất tốt rồi, nhưng không phải chí của học sinh, học sinh phải ra ngoài , đem suy nghĩ của mình nói với mỗi một người.”
Vân Chiêu kinh ngạc nhìn Hàn Lăng Sơn gày gò mắt lé cáo biệt tất cả tiên sinh của thư viện, đeo một cái bọc không lớn, tay cầm thanh kiếm, không chút lưu luyến rời khỏi đại sảnh thư viện.
“ Ta muốn đánh thằng này một trận.| Vân Dương giận dữ, huyện Lam Điền đang mở rộng mau chóng, từ huyện Thương Nam tới huyện Lam Điền còn cách vài huyện, tới giờ vẫn còn chưa tiêu hóa hết, cần học sinh tốt nghiệp của thư viện Ngọc Sơn tới bổ xung các chức vị, tên khốn kiếp này không ngờ không làm gì hết, đeo cái túi nhỏ đi tiêu diêu:
Lương thực bao năm của Vân thị đem nuôi chó mất rồi!
Vân Chiêu chẳng thấy mình lỗ vốn, nhìn theo thiếu niên gầy yếu đó đang dứt khoát xuống núi, nói với Vân Dương:” Tên này về sau có khi thành thánh đấy, chỉ tiếc là trông khó coi quá, rất bất lợi cho hắn truyền bá tư tưởng của mình, thật tiếc.”
“ Loại người đổi bằng 50 cân kê, ngươi còn mong hắn vừa mắt à? Ta phải nói với Từ tiên sinh, không thể dạy ra loại người này, nếu không chúng ta lỗ lớn.”
Trương Hiền Lượng tiên sinh tiễn Hàn Lăng Sơn rời núi, nghe thấy Vân Dương nói vậy mắng ngay: “ Chó Thục sủa mặt trời chính là lời giành cho loại bất học vô thuật như ngươi. Học sinh như Hàn Lăng Sơn mới là dấu hiệu cho thấy thư viện Ngọc Sơn sắp hưng thịnh, có nhiều người như thế mới là phúc của Vân thị.”
“ Đừng cho rằng các ngươi nâng đỡ những học sinh này là coi mình như ân nhân, đợi sau này, họ sẽ trả lại cho Vân thị trăm lần, nghìn lần, so với nhân tài đó, dù Vân thị ngươi cũng chẳng bằng.”
Thóa mạ Vân Dương xong, lại hừ Vân Chiêu một cái, chắp tay sau lưng bỏ đi thẳng.
“ Vì sao ông ấy mắng ta? Cái lão già khó ưa này.” Vân Dương ở trước mặt Trương Hiền Lượng không dám ho he gì, vị tiên sinh này ở trong thư viện nổi tiếng khó tính không nể nang một ai, các vị tiên sinh khác phải nhường nhịn ba phần, đợi ông ta đi rồi mới nổi giận:
Vân Chiêu lãnh đạm đáp:” Người ta nói có sai đâu, ngươi đúng là loại bất học vô thuật.”
Vân Dương không được an ủi thì chớ còn bị huynh đệ vào hùa với người ta, mặt hầm hầm bỏ đi.
Phùng Kỳ tiên sinh đi tới nói nhỏ với Vân Chiêu: “ Đất đai là căn bản đấy, gần đây người vào huyện Lam Điền nhiều quá, khi hết đất để chia sẽ có vấn đề.”
“ Vậy phải xử lý ra sao? Đây gần như là vấn đề không có lời giải, bất kỳ vương triều nào lúc mới khai quốc đều có thể làm được chuyện bách tính ai ai cũng có ruộng canh tác, nhưng cùng với nhân khẩu sinh sôi nảy nở, đất đai luôn không đủ dùng, từ Tần, Hán, Đường, Tống, có vương triều nào không phải vắt óc suy nghĩ chuyện này?” Vân Chiêu thở dài, lúc khai quốc ai ai cũng có ruộng đất là vì quá trình thay đổi triều đại đã tổn thất lượng lớn nhân khẩu rồi, nói cách khác triều đại nào cũng đứng trên vô số thi thể của bách tính, dùng thi thể họ làm phân bón cho sự phồn vinh thời khai quốc:
“ Ngươi cũng đã thấy vấn đề rồi thì ngươi định giải quyết thế nào? Chuyện này nếu ngay từ đầu không có phương pháp đúng đắn, thì sau này vấn đề tích lũy càng lúc càng nhiều, không thể giải quyết.” Phùng Kỳ nhắc nhở, vấn đề càng trì hoãn càng bị nhiều lợi ích đan xen sau này ràng buộc khiến gỡ cũng không được:
“ Kỳ thực bách tính huyện Lam Điền đã tự có cách rồi.”
“ Ngươi nói cái chuyện vác bia địa giới chạy khắp nơi ấy à? Đó không phải là cách, sớm muộn gì cũng gặp phải phiền toái thôi.”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Không có gì phiền toái hết, huyện Lam Điền không còn đất đai nữa, không thể nuôi được nhiều người hơn nữa, nhưng huyện Trường An còn rất nhiều đất trống, nếu huyện Trường An hết rồi thì chúng ta xuyên qua Vũ Quan đạo, Nam Dương, Tương Dương có vô số.”
“ Cho dù Quan Trung, Kinh Tương không còn thì có Hán Trung, Lưỡng Hồ, Thục Trung, chỉ cần chúng ta gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu là được.”
“ Cứ chịu khó trồng cấy là sống được thôi.”
Phùng Ky dở khóc dở cười:” Ta nghe thế nào vẫn là biện pháp của tặc khấu, bọn chúng đi tới đâu là ăn hết tới đó, còn ngươi thì đi tới đâu trồng trọt tới đó, đúng thì cũng đúng, nhưng ngươi cho rằng đại hộ phú hộ đương địa cho ngươi làm thế sao?”
“ Tiên sinh coi thường sức mạnh của bách tính quá rồi.” Vân Chiêu không lo chuyện đó, các vị tiên sinh thư viện đều là người bác học tài cao, song họ giống nhau, coi bách tính ngu muội, khi quy củ đã hình thành ở bách tính, người khác sẽ trông vào đó, tạo thành thói quen, khiến cả thiên hạ phải tuân thủ:
“ Nông phu không ruộng ở huyện Lam Điền đi làm ruộng cho địa chủ đều là nhà chủ ba, nông hộ bảy, bằng vào cái gì tới Kinh Tương lại chia bảy ba?”
“ Nông phu đúng là quần thể nhược tiểu, nhưng họ cũng là những người bướng bỉnh nhất, bọn họ sẽ có trí tuệ xử lý vấn đề. Đại hộ nhìn như lớn mạnh, nhưng bọn họ chỉ là cái thuyền nhỏ trong đại dương nông phu bao la thôi.”
“ Bây giờ tặc khấu nổi lên bốn phía, lòng người đều đã loạn rồi, đừng mong nông phu bây giờ phải ngậm bồ hòn làm ngọt như trước nữa, bất kể lúc nào bọn họ cũng có thể lật nhào cái thuyền bên trên.”
“ Giống như Tần vương hiện giờ, một nửa đất đai huyện Trường An là của người ta, trước kia Tần vương kiêu ngạo cỡ nào, người trồng trọt trên đất hắn ta phải chia bảy ba, khi cách phân chia ba bảy thành thông lệ ở huyện Lam Điền, hắn ta chẳng phải ngoan ngoãn thuận theo à?”
“ Tiên sinh cũng biết, ta không cổ động bách tính đi đấu tranh với Tần vương, càng không tham dự vào chuyện này, do bách tính không trồng trọt cho nhà Tần vương nữa, so với để đất hoang và thu ba thành, hắn ta chọn thu ba thành.”
“ Mới đầu còn bất mãn, giờ chẳng phải cười suốt ngày sao?”
Phùng Kỳ không tin:” Tần vương thực sự vui vẻ chấp nhận sao?”
“ Tiên sinh, hắn vui thật đấy, nhưng không phải vì thu nhập tăng lên mà vui đâu, vì hắn ta thấy làm thế có thể đả kích hoàng đế ở Tử Cấm thành cho nên mới vui đấy.”