Dương Châu hết sức náo nhiệt, cổng thành mở rộng, thương nhân, lữ khách, nông dân gồng gánh ra vào thành môn như mắc cửi.
Hàng hóa những chiếc thuyền tối qua cập bến chở tới đều xếp trên bến tàu, chỉ là buổi tối thủy đạo đóng cửa, giờ mão mới mở ra, tất cả tranh thủ chuyển vào trong thành chi kịp chợ sáng, nhất thời tiếng xe ngựa ồn ào, huyên náo cả một góc thành.
Nhà cửa san sát tưởng chừng mỗi khe hở đầu được tận dụng triệt để, các loại biểu hiệu ra sức đua ra đường thú hút chứ ý với khách, đường xá thênh thang chật kín người. Sát lề đường có nàng tiểu thư xiêm y đẹp đẽ cúi đầu bẽn lẽn bước nhanh như sợ bị người khác nhìn thấy dung nhan, phía giữa đường có chàng công tử tiêu sái phe phẩy quạt giấy du xuân chẳng sợ những chiếc xe hàng lớn qua lại, nhàn nhã nhìn ngắm phong cảnh.
Vốn là cảnh tượng phồn hoa thanh bình, nếu như không có vố số người ăn mặc rách rưới lam lũ bên đường, ông già cố gắng vươn cánh tay trơ xương ra hòng xin lấy ít bố thí, bốn năm đứa bé tụ tập dưới mái hiên, nhìn vẻ lấm lét kia biết chúng đang nhắm vào người qua đường hớ hênh, chỉ đi nửa con đường có bảy tám khuê nữ dung mạo không tệ cúi gằm mặt treo biển bán mình.
Đường xá bẩn thỉu, rác rưởi không ai quản làm tòa thành trở nên vô cùng nhếch nhác.
Hai hình ảnh phồn hoa và đói khổ cùng hiện diện, nổi bật lẫn nhau.
“ Dương Châu sao lại biến thành thế này?” Lưng đeo mười vạn quan tiền tới Dương Châu, Tiền Đa Đa vén rèm xe lên nhìn cảnh phố xa của Dương Châu xong liền vô cùng thất vọng:
Vân Xuân cũng thò đầu nhìn, nàng ngửi thấy mùi khai thối trên đường, bịt mũi nói:” Chẳng tốt bằng ở nhà, ngươi xem nhiều ăn mày chưa kìa.”
Vân Hoa bực bội:” Ta đã không muốn đi rồi, Đa Đa, chính ngươi ép ta đi.”
Tiền Đa Đa lườm một cái:” Các ngươi do ta bỏ tiền ra thuê, sau này phải nghe lời ta.”
Vân Xuân cãi ngay:” Nếu không phải thiếu gia không muốn ngươi ra ngoài cô độc bảo bọn ta đi theo, ngươi cho là tỷ muội bọn ta lại thèm vài đồng tiền của ngươi chắc?”
Tiền Đa Đa cười thật tươi khoác vai Xuân Xuân, Hoa Hoa:” Các ngươi không nghĩ xem vì sao thiếu gia lại bảo các ngươi như thế, cho nên sau này phải hầu hạ ta thật tốt.”
Khi ba cô gái đùa nghịch trong xe, nghe thấy Lương Tam ở ngoài hỏi:” Đa Đa, chúng ta sắp vào thành rồi, chuẩn bị đi đâu?”
Nụ cười trên mặt Tiền Đa Đa biến đi từng chút một:” Tới Đông Quan, hiệu Phúc Liên Thăng.”
Lương Tam đáp lời, sau đó xe ngựa chuyển hướng, chẳng bao lâu nghe thấy tiếng bánh xe kèn kẹt nghiến trên con đường lát đá.
Tiền Đa Đa khép mắt lại, nàng không cần nhìn đường, chỉ lặng lẽ đếm nhẩm trong lòng là biết xe của mình đã tới đâu rồi.
“ Tam thúc, có phải nơi này có hiệu phấn son không?”
Lương Tam ồ một tiếng:” Đa Đa nhớ tốt thật, nơi này đúng là có một hiệu son phấn Phú Xuân, nhìn mặt tiền có vẻ là lâu đời lắm rồi.”
“ Làm phiền Tam thúc mua cho cháu một phần dầu hoa quế.” Xe ngựa dừng lại, không lâu sau Lương Tam đưa vào xe một cái bình sứ trắng đựng dầu hoa quế.
Tiền Đa Đa rút nút gỗ ra, hít một hơi lẩm bẩm:” Không được thơm như trước kia.”
Vân Xuân cũng ghé đầu ngửi, nhăn mặt: “ Ai mà lại đi thích loại dầu mùi đậm thế này, mùi hoa lan mới thích, thoang thoảng lại thơm lâu.”
Mặt Tiền Đa Đa đanh lại, nắm chặt bình sứ: “ Dầu hoa quế thật thơm hơn thế này cả trăm lần.”
Có điều Tiền Đa Đa không nói, cái hiệu bán phấn song đó từng là nhà nàng, cũng là nơi khiến nàng nghi ngờ căm hận hết thảy mọi thứ trên đời này.
Suốt đường đi, nàng không nhìn ra ngoài đường thêm cái nào nữa, cho tới khi đến khách sạn Phúc Liên Thăng tọa lạc ở Đông Quan Dương Châu.
Một cái khách sạn mà chiến mất nửa con đường, lúc này đang là giờ ăn sáng đại sảnh đường hết sức náo nhiệt, tiếng chào hỏi, tiếng cười nói vang lên không dứt, một ngọc thủ đập mạnh lên quầy, nhấc lên đã thấy trên đó bày hai đĩnh bạc lớn, ngông nghênh nói:” Tiểu viện thượng hạng, không cần trả lại.”
Tiếng hô khí phách đó bất giác ai ai cũng hạ thấp giọng giảm bớt sự ồn ào, thế nhưng sự chú ý của họ không giành cho cô nương dung mạo bình thường mà vung tay hào phòng kia, dành cho tiên nữ đi phía sau, một chiếc váy dài trắng như tuyết, đai lưng buộc quanh vòng eo như dương liễu, đôi mắt trong sáng phảng phất có nuỗi buồn vời vợi, nàng không hề trang điểm nhưng dáng vẻ thanh lệ đó vẫn khiến mọi người rung động, dù Dương Châu là đất sản sinh mỹ nữ thì một thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên thế này vẫn hiếm thấy thế gian …
Chỉ là theo sau nàng lại có đám hung thần ác sát khiến không ai dám nhìn nhiều, cúi đầu thì thầm bàn tán.
Hỏa kế không dám nhiều lời dẫn họ đi vào viện tử chữ Thiên, Vân Xuân đóng cửa lại, cả tiểu viện liền thuộc về bọn họ.
Chưởng quầy không dám phái tiểu nhị tới, điếm tiểu nhị cũng không dám tới, chỉ dám từ xa đưa nước nóng cho đám người Lương Tam gác ở cửa.
Không ai biết ba khuê nữ ở trong viện tử này là ai, chỉ biết các nàng không phú cũng quý.
Tiểu viện tử Tiền Đa Đa ở sở dĩ có giá trị không nhỏ, nguyên nhân lớn nhất vì nơi này có cây hoa quỳnh cực lớn tuổi thọ hơn ba trăm năm. Mỗi năm khoảng tháng tư tới tháng năm là lúc hoa quỳnh nở, từng bông, từng chùm hoa tụ thành nhau, tạo thành quả cầu hoa bằng cái bát.
Hoa thuần màu trắng, chia năm cánh, mỗi cánh dầy chắc, Tiền Đa Đa đứng dưới cây không ngừng ngắt hoa, chẳng đễ lãng phí, từng cánh hoa cho vào miệng nàng.
Vân Xuân cũng hái một đóa hoa ăn thử, vừa cho vào miệng đã nhăn mặt nhổ phì ra:” Vừa đắng vừa chát chả ngon gì cả.”
Tiền Đa Đa thẫn thờ nói:” Theo truyền thuyết nữ tử ăn thật nhiều hoa quỳnh sẽ trở nên quốc sắc thiên hương.”
Vân Xuân định hỏi xem có phải thật không, có điều thấy khuôn mặt diễm tuyệt nhân gian của Tiền Đa Đa thì không nhiều lời nữa, hái ngay một cánh hoa cho vào miệng, lần này nhắm tịt mắt nuốt vào.
Chập tối Lương Tam quay về, còn dẫn theo một bà mai trang điểm lòe loẹt.
Từ khi bước vào viện tử xa hoa này, ánh mắt bà ta chưa từng rời khỏi Tiền Đa Đa, còn về phần Vân Xuân, Vân Hoa không ngừng lượn lờ xung quanh thì bị coi n hư không tồn tại.
“ Cô nương gọi bà tử tới đây, không biết có điều gì sai bảo?”
Tiền Đa Đa từ dưới cây quỳnh đi tới, dùng khẩu âm Dương Châu nói:” Ta muốn bà giúp ta tìm một người.”
Bà mai nghe Tiền Đa Đa nói khẩu âm quê hương, mặt mày hớn hở:” Té ra cô nương cũng là người cùng quê, không biết cô nương muốn tìm ai? Bà tử suốt ngày làm mai bắt mối, cũng coi như từng gặp một số người.”
“ Ta muốn tìm một nha tử tên Hoa bà bà.” Tiền Đa Đa giọng đều đều nói:
Bà mai nghe vậy cũng chẳng lạ, thi lễ hỏi:” Không biết cô nương muốn bán người hay là muốn mua người.”
“ Ta muốn vài nha đầu để sai bảo, dung mạo phải tốt.”
“ Mỹ nhân như cô nương tất nhiên là phải kiếm vài nha hoàn trông được một chút, như thế mới nổi bật được dung mạo tuyệt mỹ của cô nương.”
Vân Xuân đang cố gắng ăn hoa, tức thì tóm lấy cổ áo bà mai:” Ai nói với ngươi bản cô nương là nha hoàn?”
Bà mai chẳng sợ hãi chút nào, lúc này mới nhìn Vân Xuân, nếu nói ra thì cũng không quá kém, chỉ là mặt hơi vuông một chút, mày hơi rậm một chút, chân tay to, gả về nông thôn sẽ được ưa chuộng lắm, tất nhiên ở thành Dương Châu này thì cho cũng chẳng ai thèm:” Xem ra cô nương là nha hoàn được chủ nhân sủng ái, nhất định là gia sinh tử lớn lên cùng chủ nhân rồi.”
Vân Hoa sửng sốt:” Xuân Xuân, bà ấy đoán đúng quá.”