“ Nói cho ta biết làm sao tìm được Hoa bà tử, bà ta hình như biến mất rồi, người của ta không tìm ra được.”
Hà Thường Thị giờ thân phận đã khác nghe Tiền Đa Đa hỏi lần này đáp không do dự:” Hiện giờ Hòa bà tử ở thuyền hoa Sấu Tây Hồ, bà ta mua một cái thuyền hoa, an bài năm sáu cô nương, chuyên môn phục vụ đạt quan quý nhân. Còn công việc như lão nô, người ta không thèm làm nữa rồi.”
Nghe vậy Tiền Đa Đa đột nhiên mỉm cười, ánh mắt dừng trên người hai nha đầu mặt vuông kia, đúng là trời sinh ra ai cũng có ý cả, hai nha đầu này không cần hóa trang nhiều cũng thành hai thiếu gia nhà giàu tuấn tú rồi.
Vân Xuân bị ánh mắt quái dị của Tiền Đa Đa quét qua người rất không tự nhiên, ôm ngực nói:” Ngươi muốn làm gì?”
Tiền Đa Đa bảo Hà Thường Thị:” Bà bà, dựa theo vóc dáng họ mưa mấy bộ nam trang về đây, phú quý vào, không cần tiếc tiền.”
Hà Thường Thị đoán ra ngay ý đồ của nàng:” Cô nương, Hoa bà tử lúc nào cũng có ác ôn đi theo.”
Khóe môi Tiền Đa Đa nhếch lên, Vân Xuân, Vân Hoa càng cười khanh khách.
Ở Quan Trung, Vân thị chính là bá vương long, tới ngay cả Tần vương phủ còn phải cúi đầu, Vân Xuân, Vân Hoa đã nhiều năm rồi không nghe thấy chuyện người Vân thị bị người ta bắt nạt.
Còn nói về ác ôn ... Cả Vân thị là ác ôn.
Hà Thường Thị thấy cả ba người cùng cười, chả hiểu gì song vẫn cười theo, có điều vẫn cẩn thận nói:” Lão nô còn nghe nói Hoa bà tử có chút giao tình với Dương Châu tri phủ Phan Đạt.”
Tiền Đa Đa vỗ tay, một hán tử cúi đầu đi vào sân, đứng trước cửa sổ đợi lệnh.
“ Nghe Hoa bà tử ẩn thân ở trên thuyền hoa Sấu Tây Hồ, tìm bà ta, ngoài ra đi nghe ngóng chút chuyện về tri phủ Phan Đạt.”
Hán tử nghe xong đi ngay.
Hà Thường Thị lo lắng:” Cô nương, cường long không áp địa đầu đà.”
Vân Xuân đẩy vai:” Bảo bà đi mua y phục kìa, muốn ta đóng giả công tử nhà giàu chứ gì, hay lắm, ta cũng thường mặc đồ của thiếu gia ...”
Lời vừa dứt, cả Tiền Đa Đa lẫn Vân Hoa cùng tức giận trừng mắt với Vân Xuân.
Vân Xuân ngượng ngùng nói:” Mỗi giày của thiếu gia là không đi được, chân thiếu gia nhỏ hơn của ta.”
Có Vân Xuân, Vân Hoa ở bên cạnh, Tiền Đa Đa phát hiện lúc nào mình cũng tức giận, sự thương cảm khi về quê giảm đi rất nhiều.
“ Ý của thiếu gia là muốn ngươi thống khoái đi báo thù, không phải để ngươi khóc lóc báo thù, xong việc rồi thì vui vẻ về nhà sống, chuyện qua rồi thì bỏ đi ... Còn gì nữa ta quên rồi, tóm lại ý thiếu gia là vậy đấy, thế nên hôm nay ngươi đứng xem bản thiếu gia trút giận cho ngươi là được.” Vân Xuân mặc bộ trường bào văn sĩ màu xanh nhạt, bên sườn trái thêu hoa văn hoa quế, tóc bó bằng vòng vàng, một chiếc quạt gấp được nàng xoay tít trên tay vô cùng điêu luyện:
Bước chân thong thả, chẳng cần hóa trang đã thành thiếu gia đọc sách nhà phú quý, nàng thấy nhiều người đọc sách rồi, dù cao ngạo, cần cù hay lười nhác, nàng thấy hết.
Thiếu gia từng đưa nàng lên thư viện Ngọc Sơn học một thời gian, cuối cùng chưa được nửa tháng, Từ tiên sinh thở dài tiễn ra tận cửa, chỉ nói một câu, về hại thiếu gia nhà ngươi là đủ rồi.
Vân Hoa cũng thế, có điều nàng thích màu lam, vì thiếu gia thích màu lam, tay cầm cái quạt gấp, đỡ phô trương hơn Vân Xuân.
Tiền Đa Đa thì dù có hóa trang thế nào cũng chẳng giống nam tử được, vì thế nàng đội mũ rèm che, nàng chỉ cần thay đổi cách đi đứng, thế là hoàn mỹ hòa nhập vào quần thể nhỏ đi chơi bời.
Hà Thường Thị có chút bản lĩnh, muốn lên thuyền hoa của Hoa bà tử phải đặt chỗ trước, nghe nói trên thuyền hoa bà ta có một tuyệt sắc giai nhân, chơi đàn tỳ bà rất hay.
Trước kia tổng đốc ngũ tỉnh tây nam Vương Văn Trinh từ Hàng Châu đi về phía tây, ở Sấu Tây Hồ được hảo hữu bày tiệc tiễn chân, vô tình nghe thấy tiếng tỳ bà liền nói một tiếng hay.
Sau đó mời người đàn tỳ ba qua thuyền gặp mặt.
Chỉ nghe một khúc Thập diện mai phục, Vương Văn Trinh lệ ướt áo, nói mình chuyến này bắc thượng là bài bố thập diện mai phục, để bắt sạch tặc khấu.
Giờ nghe khúc từ này, cảm giác lòng đầy tráng chí, cởi giày đánh trống, cùng giai nhân lần nữa diễn lại khúc Thập diện mai phục.
Đêm hôm đó khi mọi người đều say ngất ngưởng, khi tỉnh rượu thì Vương Văn Trinh đã thuận Vận Hà bắc thượng, còn ở Sấu Tây Hồ, Vương công đánh trống, mỹ nhân gẩy tỳ bà đã thành giai thoại đẹp.
Từ sau sự kiện đó, mỹ nhân tỳ bà danh chấn Dương Châu, cũng từ sau sự kiện đó, tỳ bà mỹ nhân liền đeo khăn che mặt, không dùng mặt thật gặp ai nữa, nói đợi Vương công đại thắng trở về, sẽ cởi khăn che cùng Vương công lại đàn một khúc Thập diện mai phục.
Công tử vương tôn sau này lên thuyền không được thấy mặt tỳ bà mỹ nhân nữa, dù muốn cách bình phong nghe nàng đàn một khúc cũng phải bỏ trăm lượng vàng.
Nhưng càng thế càng nhiều người tìm tới nàng, coi được nghe nàng đàn một khúc là Thập diện mai phục là vinh dự.
Sấu Tây Hồ kỳ thực vốn do rất nhiều con sông nhỏ nằm sát nhau, đan cài chằng chịt mà thành, về sau trải qua nhiều lần khơi thông, các con sông hẹp này hòa với nhau thành cái hồ hẹp dài, bởi thế mà có tên Sấu Tây Hồ. (gầy)
Màn đêm đã phủ xuống, giờ phút này trên Sấu Tây Hồ hoa thuyền qua lại như thoi đưa, nào nhiệt phi thường, đâu cũng là tiếng đàn sáo réo rắt, tiếng cười trong trẻo của những nữ tử trẻ tuổi, tiếng cười sảng khoái của nam nhân, đủ các loại xiêm y màu sắc, đèn hoa rực rực, thành Dương Châu lúc trời tối mới thực sự là đẹp nhất!
Tất nhiên nếu không để ý đám người người ăn mặc lam lũ đầu tóc bù xù chầu chực gần những chiếc thuyền hoa, đợi có người từ trên xe ngựa tới là kéo ùa tới đưa những bàn tay bẩn thỉu ra xin tiền.
Mặc dù đa phần sẽ bị đáp ác nô đánh đập đuổi đi, nhưng thi thoảng cũng gặp được vài phú gia công tử hào phóng rải tiền ra cho họ tranh nhau nhặt, thế là hôm sau đủ ăn một bữa rồi.
Có vẻ chẳng ai phiền lòng vì sự xuất hiện của đám ăn mày này, thậm chí ngược lại chính vì có họ, đám công tử tiểu thư mới thể hiện được sự ưu việt của mình.
Cũng không biết Hà Thường Thị chạy cửa nhà nào, chập tối hôm sau, Vân Xuân dẫn Tiền Đa Đa, Vân Hoa cùng đám Lương Tam lên thuyền hoa của Hoa bà tử.
Sấu Tây Hồ vốn có vô số cảnh đẹp, nhưng sau vài lần chứng kiến cảnh đám người bò lồm ngồm như chó trên mặt đất tranh nhau nhặt tiền người ta ném cho, thậm chí có người thực sự bất chước chó ngửa đầu sủa vài tiếng để xin được nhiều tiền hơn, trong đi đám người ăn mặc là lượt đứng chỉ trỏ cười nghiêng ngả, Vân Xuân Vân Hoa rất khó chịu, chỉ muốn làm xong việc cho nhanh rồi về.
“ Mỹ nhân đâu? Mỹ nhân đâu rồi?” Vân Xuân vừa mới lên thuyền liền tóm ngay lấy một nha hoàn nhỏ nhắn xinh xắn hỏi liên hồi, làm tiểu nha hoàn sợ tới nước mắt ướt mi, Vân Xuân chẳng có tí thương hương tiếc ngọc nào, đẩy tiểu nha hoàn bực mình đó, ra, tóm ngay ngực áo lão bảo tử rống:” Mỹ nhân của ta đâu?”
Lão bà tử không kinh hoàng, trước tiên là liếc nhìn ngọc bội đeo bên hông nàng, thứ tới nhìn bàn tay lớn nhưng trẵng nõn non mềm, híp mắt cười:” Công tử chớ vội, công tử chớ vội, dáng vẻ người thế này làm mỹ nhân sợ đấy, công tử không thương mỹ nhân à?”
Cái giọng đất Tần đặc sệt, thêm vào cách ăn mặc phú quý, chắc hẳn khách phương xa mộ danh tới, loại này dễ moi tiền, không sợ phiền phức.
Vân Xuân khinh khỉnh nói:” Chẳng phải là nữ nhân từng bồi tiếp Vương Văn Trinh à, có gì mà quý, mau bảo cô ta ra đàn tỳ bà, tiểu gia muốn đánh trống.”
Nói xong thô lỗ nhét đĩnh bạc vào áo ngực lão bảo tử, lão bảo tử cười càng không thấy mắt đâu, móc đĩnh bạc ra nhìn kỹ mới nói:” Xin thưa cho công tử hay, khói mong manh, nước róc rách, người ngọc dưới trăng thích thổi tiêu, công tử là hảo hán Quan Trung, mỹ nhân như khói nước nơi này không chịu được công tử dày vò.”