Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 26 - Q1 - Chương 013: Giao Ước Giữa Tiên Sinh Và Học Sinh. (2)

Q1 - Chương 013: Giao ước giữa tiên sinh và học sinh. (2)

Hai mươi năm nữa mà mình không kiếm nổi một vạn lượng bạc sao? Không cần biết số tiền này lớn cỡ nào, Vân Chiêu thấy mình mà không làm được thì quá tệ rồi, cứ coi như đặt ra một cái đích cho mình phấn đấu đi, ưỡn ngực lên nói lớn: “ Công bằng.”

Từ Nguyên Thọ cười ha hả, dùng bút mực của Vân Chiêu ở trên bàn, chốc lát đã viết hai tờ giấy nợ, thổi khô mực rồi, nắm tay Vân Chiêu ký tên, nghĩ một lúc thấy không yên tâm, lại ấn cả bàn tay Vân Chiêu vào nghiên mực, in tay y lên hai tờ giấy, sau đó cười hì hì đưa Vân Chiêu một tờ, mình một tờ.

Cuối cùng ho khan một tiếng: “ Khế ước đã xong, có điều chuyện này không được để người ngoài biết! Hiểu chưa?”

Không nói ra ngoài? Ặc mình bị lừa rồi, đến trẻ con cũng lừa, Vân Chiêu dùng ánh mắt rất khinh bỉ nhìn tiên sinh của mình, vẫn gật đầu: “ Chuyện liên quan tới thể diện tiên sinh, con sẽ giấu đi, không để ai nhìn thấy.”

Từ Nguyên Thọ ngửa cổ cười dài, xoa cái đầu tròn: “ Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Kết thúc một ngày học tập, Vân Chiêu phát hiện mình trừ gánh thêm khoản nợ một vạn lượng thì thu hoạch chẳng được mấy.

Có lẽ Từ Nguyên Thọ coi đây là một thủ đoạn khích lệ học sinh, không coi là thật, cơ mà Vân Chiêu thấy ông ta làm chuyện này thuần thục lắm, nói không chừng ông ta giăng lưới lớn toàn bộ học sinh trước kia của ông ta đều ký cái hiệp nghị bất công này.

Có điều vị tiên sinh như thế rất hợp khẩu vị của Vân Chiêu, nếu chỉ biết chiếu theo sách mà dạy mới là chán, y quyết định, nếu sau này có tiền, nhất định sẽ thực hiện giao ước.

Tan học rồi, Vân Xuân cõng rương sách đẹp đẽ của Vân Chiêu, Vân Hoa xách hộp thức ăn to của Vân Chiêu, mặc dù đi qua hai cánh cửa là có thể tới hậu trạch, Vân Chiêu không về, xoay người rời đại môn.

Mùa đông chưa qua, hơi thở mùa xuân đã ngửi thấy được rồi, tuyết đóng trên mặt đất đã tan hết, lộ ra mặt đất ẩm ướt, vì thế bụi đất cũng đã đỡ hơn, ngẩng đầu lên thấy được bầu trời trong xanh.

Quản gia Vân Phúc đứng ngoài đại môn, chỉ huy hai phó dịch cưa đại thụ, tiếng kia xoèn xoẹt rất dễ nghe, chỉ là cây liễu đại thụ bị cưa rất đáng thương, Vân Chiêu tựa hồ nghe thấy nó đang la hét.

“ Phúc bá, đại thụ lớn thế này cũng cưa à?”

Vân Phúc cười khà khà nói: “ Cây 200 năm rồi, do tổ tiên Vân thị chúng ta trồng, sống quá lâu dễ thành tinh, cưa đi rồi trước cửa sẽ rộng rãi hơn, sau này thiếu gia đỗ trạng nguyên, khách khứa tới còn có chỗ đỗ xe.”

Nghe nói cây liễu sắp thành tinh, Vân Chiêu liền không hỏi thêm nữa, nhất định do tên đạo sĩ Lương Hưng Dương của Kim Tiên quán nói nhăng nói cuội rồi.

Đạo trưởng của Quan Đế miếu pháp lực cường đại, mấy ngày trước còn bắt hồ yêu ở Vị Nam, chưa có thời gian lo cho Vân thị, vì thế đạo trưởng Kim Tiên quán ngay trong đêm nhiệt tình chạy tới.

Kỳ thực Vân Chiêu rất muốn xem hồ yêu trông thế nào, dù sao trong niên đại mà y sống, hồ ly tinh tuyệt chủng lâu rồi.

Trước đại môn Vân gia là một cái sân rất rộng, còn được lát gạch đàng hoàng, đến ngày thu hoạch, nơi này sẽ được dùng làm sân phơi, đi hơn một trăm bước sẽ tới con suối không nhỏ, nước suối là do mạch nước ngầm trên Ngọc Sơn chảy xuống, cung cấp lượng nước sung túc toàn trang, giờ vơi một nửa, lòng suối toàn là đá sỏi, ít nước suối còn lại đóng băng hết.

Vân gia trang tử dựa núi nhìn sông, phong thủy rất tốt, chỉ là mấy năm qua nước suối trước cửa cứ khô dần, cho nên gia đạo mới đi xuống.

Bởi thế cho nên Vân đại thiếu gia đi ra ngoài chỉ có mỗi hai nha hoàn đi theo, trong mộng tưởng của Vân Chiêu, đáng lẽ phải có một con chó dữ đi trước, một quản sự khúm núm bên cạnh, bảy tám đại hán vai u thịt bắp hông gài đao thế mới đủ uy phong.

Có điểu uy phong ở nơi này cũng vô nghĩa lắm, nhà thì lưa thưa mới thấy một cái, toàn là nhà một tầng vách đất, mái lá lụp xụp, hàng rào xiêu vẹo, nhà nào có cái đống rạ, vài ba con gà là khá rồi, còn nói tới gia súc lớn như trâu như lừa ấy à, ngoài đại phòng Vân thị ra chẳng ai có hết.

Người thì còn chán hơn, đa phần đầu bù tóc rối bẩn thỉu, dù nam hay nữ cũng thế cả, quần áo màu xám xịt, ảm đạm như khung cảnh mùa đông vậy, người ta sống như ăn mày rồi còn ra uy với họ chỉ càng mất giá bản thân.

Vân đại thiếu gia không làm, nhưng hai nha đầu sau lưng y thì làm, chúng mặc áo bông đỏ, đẹp hơn cả áo năm mới, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, sạch sẽ thơm tho, gặp ai cũng hếch mặt lên trời, làm không ít đứa trẻ con nhìn chằm chằm ghen tị, sau đó bị cha hoặc mẹ kéo vào nhà đánh vài phát.

Rời khỏi trang khá xa, đi vào khe núi ngoằn ngoèo, ở hướng tây bắc có một công trường lớn, mấy chục người đang hò hét nhau vác đá đắp tường, bức tường đá này đã có quy mô sơ bộ rồi, thậm chí còn có vài chòi gác đặt ở vị trí hiểm yếu, chỉ cần trăm người phòng thủ nơi này, cản nghìn người cũng không thành vấn đề.

Theo như Phúc bá nói công tác này đã bắt đầu từ hai năm trước, mẹ y muốn có một bức tường ngăn cản người ngoài, trước đó tạm dừng vì mùa đông lạnh, nay địa khí bốc lên, trời ấm dần, lại tiếp tục thi công.

Phia sau Vân gia trang tử là vách đá thẳng đứng, cái trang này không có đường lui.

Kỳ thực cũng không cần đường lui, một khi trang tử không còn, tộc nhân Vân thị cũng không còn đường sống nữa, về phần rời bỏ quê hương sao? Người Quan Trung không có khái niệm đó.

Bảo bọn họ thiếu dũng khí khai thác cũng được, bảo họ quyến luyến cố thổ cũng được, Vân thị đã quyết tâm cùng tồn vong với nơi này.

Gia tộc đã truyền thừa nghìn năm, bất kể là ai làm hoàng đế, thứ vĩnh viễn không đổi ở đây là bọn họ.

Thịnh thế, loạn thế, thấy nhiều rồi chẳng để ý nữa, ở thịnh thế bọn họ có quyết tâm lớn mạnh, vào loạn thế, học cũng có cách sống trộm cho qua ngày đoạn tháng.

Vân Kỳ làm việc rất cố gắng, vác tảng đá hơn trăm cân, gian nan men theo ván cầu leo lên tường cao, đắp hòn đá xong há miệng thở hồng hộc.

Còn chưa thở đều lại đã thấy Vân Dương vác một tảng đá nặng tương đương leo lên, hắn không nghỉ nữa, đi vội tới đỡ tảng đá trên lưng nhi tử, tức giận mắng: “ Con còn chưa đủ sức, sao lại làm việc này? Bị thương lưng thì sau này sống thế nào?”

Vân Dương mặt hầm hầm: “ Con không muốn bị thằng ngốc kia coi thường.”

Vân Kỳ cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Vân Chiêu dẫn hai tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn lên phía này, còn vẫy tay với hắn.

Phía dưới bức tường Vân Chiêu ăn mặc sạch sẽ, hồng hào khỏe mạnh, lại nhìn nhi từ y phục lam lũ, xanh xao ốm yếu, Vân Kỳ sống mũi cay cay vỗ vai nhi tử: “ Mệnh con không tốt, nếu không bây giờ đã được tiến học, luyện võ, chứ không phải theo người cha vô dụng này vác đá.”

Vân Dương lắc đầu, kiêu ngạo nói: “ Không phải nhận Đại nương tử làm mẫu thân, con còn thở phào ấy chứ, con cứ lo vào cái đại trạch đó, làm sao gọi một tiếng mẹ được.”

Vân Kỳ mắt ươn ướt, nhi tử hiểu chuyện làm cha càng đau lòng, hắn thấy mình hại con, nếu không phải là con mình đã sống tốt hơn, ngăn cản nhi tử tiếp tục vác đá, chỉ Vân Chiêu: “ Con đi xem sao, nó gọi con đấy, nhẫn nhịn chút.”

Vân Dương cắn răng, đi xuống dưới vài bậc, sau đó tung mình nhảy xuống, uỵch một cái đáp xuống trước mặt Vân Chiêu không nói không rằng.

Bình Luận (0)
Comment