Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 260 - Q2 - Chương 066: Đoạt Mệnh Thiên Hộ. (1)

Q2 - Chương 066: Đoạt mệnh thiên hộ. (1)

Lương Tam dự liệu sai rồi, tới chập tối ngày hôm đó, Phan Đạt vẫn không đưa Hoa bà tử đáng chết kia tới chịu tội.

Tiền Đa Đa không sốt ruột, nàng không hi vọng nhiều vào loại người quen cầm đao lên hành sự như Lương Tam có thể tính toán chu toàn.

Hắn tính toán sai là chuyện bình thường, nếu hắn tính toán như thần, Tiền Đa Đa cho rằng nên giết đi thì hơn, vì loại đó khả năng cao là thứ nội gian ác độc, quyết không thể để hắn ở cạnh Vân Chiêu được, hắn là một hộ vệ, không phải quân sư, hộ vệ có đầu óc như thế thì kinh khủng quá rồi.

Phan Đạt lúc này quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run bần bật không cách nào kiểm soát được.

Ngồi ở trước mặt ông ta là một tên hoạn quan, không rõ tuổi tác thế nào, da dẻ trắng trẻo mịn màng còn tốt hơn da nữ nhân, trắng tới mức khác thường làm người ta nhìn vào không khỏi rợn người.

“ Ngươi chỉ biết chừng đó thôi sao?” Tên hoạn quan mặt trắng đó dùng tay che miệng ho khẽ một tiếng hỏi:

Phan Đạt ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn tên hoạn quan tưởng chừng không chịu nổi một cơn gió đó:” Trước khi chuyện xảy ra, hạ quan không hay biết gì, sau khi chuyện xảy ra, tặc nhân chạy mất không rõ tung tích. Chỉ có thể dựa vào những lời kể lễ của khổ chủ mà biết đại khái một vài chuyện, không biết có chuẩn xác hay không, cho nên không sao tra được, xưởng công tha mạng ...”

Tào Hóa Thuần lại che miệng ho lần nữa:” Bệ hạ nuôi đám người các ngươi có tác dụng gì chứ? Cho dù nuôi một con chó nó cũng biết trông nhà cơ mà. Phan Đạt, chuyến này cha gia tới Dương Châu là vì chuyện thuế muối đông nam, tới đây thì diêm thương lại bị cướp, chẳng phải làm cho ta xem à?”

Phan Đạt chỉ thấy da đầu tê đi, tứ chi mềm nhũn, nước tí tách nhỏ từ trong quần ra, vội kẹp chặt đùi:” Xưởng công minh xét, hạ quan đâu dám, diêm thương Dương Châu cũng không dám, không cần biết có bị cướp hay không, chuyện của xưởng công chắc chắn không có sai sót.”

Tào Hóa Thuần nhìn ông ta với ánh mắt ghét bỏ ra mặt, hoàn toàn không coi một tri phủ ra gì:” Đi thay y phục đi rồi ra nói chuyện, đường đường một tri phủ mà chút định lực cũng chẳng có, đám người đọc sách các ngươi thật vô dụng, nhục quốc thể.”

Phan Đạt lau mồ hôi ròng ròng trên trán, gượng cười nịnh nọt:” Cái uy của xưởng công làm hồn phách hạ quan bay mất sạch.”

Tào Hóa Thuần bực bội xua xua tay, ông ta vội vàng cáo lui đi ngược khỏi đại đường, hắn nhìn vết nước trên sàn hừ một tiếng:” Viên Mẫn, ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Một viên cẩm y thiên hộ mắt sao mày kiếm, trán cao rộng, hai môi hợp thành một đường, có vẻ tự tin và kiêu ngạo nãy giờ im lìm đứng bên phải hắn ta chắp tay:” Ba nhà Hầu, Dương, Chu đúng là bị cướp, chuyện này ở Đại Minh ta chẳng phải là hiếm thấy, chỉ là tặc khấu chỉ lấy tiền mà không giết hại khổ chủ, điểm này khác biệt với đại hộ bị cướp khác.”

“ Toàn bộ quá trình vụ cướp được bố trí vô cùng chu đáo từ đột nhập, di chuyển tiền tài tới rút lui đều hết sức kín kẽ, mà theo hạ quan tìm hiểu, Hầu thị có 47 hộ viện, trong đó sáu người võ công cao cường, vậy mà sáu người này chết hết không có lấy nửa điểm phản khác, toàn thân trên dưới chỉ có một vết thương, ngỗ tác khám nghiệm nói, bọn họ đều bị người ta dụng mũi nhọn đêm từ hông lên, lách qua sườn tới thẳng tim.”

| Loại đao pháp nhất kích tất sát này cần áp sát mục tiêu mới làm được, trên người những người bị giết này còn để lại mùi thơm thoang thoảng, rất nhẹ nhưng hạ quan vẫn nhận ra là mùi son phấn, cho nên hạ quan cho rằng, bọn họ bị nữ tử giết chết.”

“ Sau này xem quyển tông của sai dịch nha môn cũng phát hiện sự tồn tại qua lời kể của khổ chủ, Lý Định Quốc là mãnh tướng của Trương Bỉnh Trung, mà Trương Bỉnh Trung là tên quỷ đói háo sắc, trên sao dưới học vậy, nữ tử trong quân hắn chỉ là thứ đồ chơi, tuyệt đối không thể có lượng lớn nữ sát thủ được.”

Tào Hóa Thần đang gật gù lắng nghe, thấy Viên Mẫn không nói nữa, cười bảo:” Nói có lý lắm, có kẻ muốn vu oan giá họa đây, tìm tặc khấu là đúng, vì chúng không cãi được, tiếp tục đi, sao lại không nói nữa?”

Viên Mẫn chắp tay:” Bẩm xưởng công, hạ quan thấy đám tặc nhân này mục tiêu rõ ràng, hành động có tổ chức, đột nhập phủ diêm thương chỉ giết hộ viện, không đụng tới một người không liên quan nào, thậm chí không có cả chuyện cưỡng bức nữ quyến, cho nên có thể thấy, chúng đã nhắm vào đám diêm thương từ lâu, chỉ đợi bọn họ thu gom tiền tài chuẩn bị mua diêm dẫn dẫn trong năm mới ra tay.”

“ Hạ quan lại phát hiện, láng giềng ba hộ diêm thương này đều lặng lẽ biến mất, hạ quan liền xem ghi chép tại nha phủ, còn có ba diêm thương khác cũng xảy ra chuyện láng giềng xung quanh biến mất.”

“ Mà những người biến mất này có nam có nữ, tuổi không ai quá 20, trong nhà không có trưởng giả hoặc trẻ nhỏ, đại bộ phận dùng khẩu âm Hà Nam, số ít khẩu âm Quan Trung, không biết chúng là bộ hạ của lưu tặc hay là phản tặc hai nơi đó.”

Tào Hóa Thuần gật gù:” Ngươi đã tìm ra nhiều manh mối như thế, vậy vụ án này cha gia giao cho ngươi, làm được không?”

Thiên hộ trẻ cảm thán: “ Hạ quan cho rằng muộn rồi, đám tặc khấu này lấy được tiền tài từ ngày đầu, nhưng chiếm giữ nhà khổ chủ hai ngày, e là để tiện mang hàng hóa đi. Ba nhà mất 10 vạn lượng hoàng kim, vố số châu báu bảo bối, muốn đem lượng lớn tài vật như vậy rời Dương Châu không phải chuyện dễ dàng, đi đường bộ dễ để lại dấu vết, vậy khả năng cao là đi bằng đường sông.”

Tào Hóa Thuần xua tay: “ Không thể có mười vạn lượng hoàng kim, càng không thể có châu báu chất cao như núi, tất cả chỉ là thủ đoạn bịp bợm thôi, ngươi tới nhà những khổ chủ đó lần nữa đi, mặc dù Cẩm Y Vệ đã không còn uy phong năm xưa nữa, nhưng ta nghĩ đám diêm thương chưa dám lừa gạt các ngươi đâu.”

Khi hai người họ bàn bạc thì Dương Châu tri phủ Phan Đạt đã thay xong y phục, sức thêm ít dầu hoa quế lần nữa quay về đại đường.

Tào Hóa Thuần chỉ viên thiên hộ trẻ:” Bảo người của ngươi nghe theo sai khiến của Viên thiên hộ, người ta cho người sáu này nếu không dâng thư đàn hặc ngươi, cha gia thấy ngươi ân cần, nên giúp ngươi sáu ngày, nếu như vẫn không có tin tức gì, ngươi chỉ có thể trách bản thân khổ mệnh.”

Phan Đạt lập tức quỳ xuống khấu đầu: “ Toàn bộ xin xưởng công định đoạt.”

Tào Hóa Thuần cười lạnh: “ Khi bệ hạ cần tiền dùng thì đám người này không bỏ một đồng, đến khi tặc nhân cướp thì nói vàng núi bạc, ngươi là quan viên của bệ hạ, không phải là quan viên của diêm thương, phải phân rõ ai mới là chủ tử của ngươi, đừng ân cần nhầm chỗ.”

Phan Đạt khấu đầu như giã tỏi:” Xin bẩm xưởng công hay, Tần vương phủ cũng có người ở Dương Châu.”

Tào Hóa Thuần thất kinh đứng bật dậy:” Người tới là ai?”

“ Hạ quan vừa mới định hỏi, gia đinh đã bị người ta bắn chết, hạ quan không dám hỏi nữa.” Phan Đạt cố tình nói mập mờ, ý đồ quấy đục nước, tìm ma thế mạng:

Người của phiên vương lại dám rời đất phong, không phải sự kiện đơn giản, Tào Hóa Thuần đi qua đi lại một lúc, lệnh Viên Mẫn:” Lập tức đi hỏi cho rõ, nếu là Tần vương tới, cha gia đích thân đi gặp, nếu là Vương thế tử thì dẫn tới chỗ cha gia, còn nếu là người khác thì ngươi tự xử trí. Bệ hạ ra nghiêm lệnh không cho phiên vương rời đất phong, bọn họ nghĩ bệ hạ bận quốc sự thì quên họ rồi sao?”

Viên Mẫn biết chuyện nặng nhẹ, vâng một tiếng rời đại đường phủ nha.

Tào Hóa Thuần quay đầu lại nhìn Phan Đạt giọng âm u:” Cha gia phát hiện ra, ngươi đúng là thứ không ép không ra dầu đấy, người đâu đưa tên tri phủ này đi, hỏi xem hắn còn che giấu chuyện gì nữa ... Quân khốn kiếp, định lợi dụng cha gia làm đao cho ngươi à?”

“ Xưởng công tha mạng ...” Quần mới thay của Phan Đạt chưa gì đã ướt sũng, kệ ông ta kêu thế nào hai tên phiên tử đầu đội mũ chóp nhọn vẫn xách tay lôi đi xềnh xệch:

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment