Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 277 - Q2 - Chương 083: Giết Người Không Thấy Máu. (2)

Q2 - Chương 083: Giết người không thấy máu. (2)

Chủ bạ Lưu Tham đứng bên đợi nãy giờ, đích thân bê cốc trà tới trước mặt Vân Chiêu, cười tươi rói: “ Huyện tôn thật cao minh, chúng ta chẳng cần phái huyện lệnh, huyện úy gì đó đi, chúng ta chỉ cần phái lý trưởng là đủ rồi, thêm vào bách tính một lòng hướng về chúng ta, bất kể là ai ngồi trong huyện nha thì cũng là bồ tát bằng đất thôi, thiên hạ này vẫn là của huyện Lam Điền.”

Vân Chiêu cầm cốc trà lên liếc nhìn ông ta: “ Ta nghe nói ông hành hạ Tôn Truyền Đình thê thảm lắm hả?”

“ Tôn Truyền Đình nhìn chúng ta không vừa mắt, hạ quan thấy nên để ông ta biết chúng ta không phải là người có thể chọc vào được. “ Lưu Tham cũng chướng mắt với Tôn Truyền Đình từ ngày đầu:

“ Cây to thì phải chịu gió lớn thôi, không còn cách nào khác, sau này không được làm như thế nữa, dù sao chúng ta là cấp dưới, công khai chống đối thượng cấp là không tốt, loạn quy củ. Cho dù Tôn Truyền Đình có nhổ nước bọt chúng ta thì chúng ta cũng phải tươi cười, hơn nữa còn phải để tất cả mọi người nhìn thấy rồi mới được rửa mặt.” Vân Chiêu thong thả nói:” Đương nhiên, yêu cầu của ông ta không thể cứ thế mà làm, nghĩ tới tình huống thực tế của huyện Lam Điền trước, không lui dù chỉ nửa bước.”

“ Phải để Tôn Truyền Đình quen với sự tồn tại của chúng ta, quen với cách làm việc của chúng ta, để ông ta biết, chúng ta là lương dân, không phải tặc khấu.”

Lưu Tham vái một cái thật sâu, biểu thị thụ giáo, rồi cười ha hả:” Tôn phu nhân lấy được lợi ích từ vụ mua bán đầu tiên, đã cho rằng chúng ta là quan viên chí công vô tư, người tốt nhất thế gian. Có tiền rồi, lại vét sạch tiền trong nhà, muốn đem đầu tư lần nữa, Vân chưởng quầy nói không dám nhận nữa, nếu không sắc mặt tuần phủ sẽ khó coi, Tôn phu nhân không vui, nói là chỗ tuần phủ để bà ấy tự nói, không cần chúng ta quản.”

Vân Chiêu thở dài:” Ông làm thế là không tốt rồi, khiến tuần phủ có nhà không dám về.”

“ Lần sau chú ý ạ, lần sau chú ý ạ.” Lưu Tham nói vậy chứ nhìn điệu cười của ông ta thì Tôn Truyền Đình còn đau khổ dài dài:

….. …..

Trước mặt Tôn Truyền Đình bày món cá chép đỏ Hoàng Hà mà ông ta thích ăn nhất, trong chiếc bầu sứ Thanh Hoa đựng rượu Phần mà ông ta yêu nhất.

Trên bàn có mực sơn thủy Huy Châu tinh xảo dùng xạ hương, băng phiến, trâu châu hơn mười loại vật liệu làm ra.

Giá bút gác chiếc bút lông đỉnh cấp của hiệu Ngàn vạn chiếc lông chọn một.

Còn về phần giấy Long Văn, sách Kim Vân trải ra cùng với nghiên mực dưới ánh đèn vẫn lờ mờ sáng, đều làm Tôn Truyền Đình đau đớn trong lòng.

Khuê nữ ngây thơ giữa mùa hè cũng không muốn cởi áo lông chồn trên người, nhảy múa vòng quanh ông ta, làm Tôn Truyền Đình muốn đánh nàng.

Kim bộ diêu trên đầu thê tử sáng lấp lánh, băng vải xanh thẩm trên trán khảm viên trân châu lớn, váy áo hoa lệ làm bằng gấm Thục, khiến thê tử có tuổi xuống sắc chẳng ngờ thêm vài phần phong vận ...

Rượu Phần từ bầu sứ đổ ra nước rượu trong vắt, rơi vào chén rượu bắn lên bọt rượu nhỏ, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khiến Tôn Truyền Đình đứt từng khúc ruột.

“ Phu quân, nếm thử đi, món cá chép đỏ Hoàng Hà này do lão chưởng quầy của Trường An Trai đích thân chế biến, nghe nói là cá chép đỏ sống nguyên mang từ Hồ Khẩu về, con nào con nấy sắp thành rồng rồi, đem chế biến món ăn bổ khí nhất đấy. Lão chưởng quầy còn chuyên môn bỏ thêm ớt đỏ đặc sản Lam Điền, so với cá chép thường ngày phu quân vẫn ăn thì đậm đà hơn nhiều.”

Tôn Truyền Đình mặt chẳng mảy may thay đổi, ăn miếng cá do thê tử gắp cho, vị như nhai rơm:” Không ngon bằng do nàng đích thân làm.”

Một câu nói tùy ý làm Tôn phu nhân mặt mày hớn hở, tới gần trượng phu muốn thân mật một chút, thấy khuê nữ nhảy múa chướng mắt, đuổi ngay ra ngoài.

Khuê nữ phụng phịu đi rồi, Tôn Truyền Đình từ từ đứng dậy, đi quanh thư trai của mình, vuốt ve ghế gỗ đàn bóng bẩy:” Những thứ này đều giá trị không thấp phải không?”

Tôn phu nhân cười tít mắt:” Tổng cộng chỉ 200 lượng bạc là trọn bộ gia dụng.”

Tôn Truyền Đình mặt âm trầm:” Theo ta biết vẻn vẹn sáu cái gỗ đàn này dù 2000 lượng cũng chưa mua được.”

Tôn phu nhân khoác tay trượng phu:” Phu quân nghĩ thiếp thân nhận hối lộ mà có à?”

Tôn Truyền Đình hừ mạnh:” Trừ cách này ra, ta không nghĩ ra còn cách nào để nàng dùng 200 lượng bạc lấy được bộ bàn ghế này.”

Tôn phu nhân đắc ý dựa vào người Tôn Truyền Đình:” Phu quân biết tên thái giám Trương Vân Hán chứ?”

“ Kẻ này là ác tặc.”

“ Hắn bị bệ hạ xét nhà rồi.”

“ Chuyện này ta biết, vì hắn tham ô vô độ nên bị ngự sử Nam Kinh đàn hặc, nghe nói chứng cứ xác thực.”

“ Còn không phải sao, khi xét nhà ở Tây An, thiếp thân tận mắt nhìn thấy, vô số đồ tốt được khiêng từ phủ ra như nước chảy, riêng vàng bạc nghe nói đã hơn bảy ngàn lượng rồi.”

Tôn Truyền Đình chỉ đồ đạc khắp phòng:” Vậy nàng không sợ một ngày chúng ta bị xét nhà những món đồ tốt này cũng bị người ta khiêng đi như nước chảy à?”

Tôn phu nhân nhéo trượng phu một cái:” Chàng cho rằng thiếp là loại người tiền chui vào mắt hay sao? Mỗi một món đồ trong nhà ta đều có lai lịch rõ ràng, tuyệt đối không có thứ nào phải che giấu hết. Ví như đồ trong thư phòng chàng quá nửa gió thiếp tham gia bán đấu giá gia tài Trương Vân Hán mà có, chủ trì đấu giá là đại bạn Vương Thừa Ân của bệ hạ.”

“ Khoan khoan, bán đấu giá là gì?” Tôn Truyền Đình có chút mơ hồ, ông ta biết Vương Thừa Ân tới Thiểm Tây, đó cũng là nguyên nhân ông ta vội vã về Tây An, chỉ là không hiểu đấu giá là cái gì:

“ Đấu giá là đem đồ tốt trong nhà Trương Vân Hán bày ra, rồi gọi người có tiền hoặc là quan hoạn trong thành tới, mỗi người cầm cái búa bỗ nhỏ, mỗi lần đem đồ tốt ra đặt trên bàn, trước tiên là báo giá, sau đó để người dưới báo giá, chỉ cần cao hơn giá gốc là được, cuối cùng người ra giá cao nhất được.”

“ Ài dà, phu quân không thấy đó thôi, người ở đó đều điên hết rồi, đại trưởng quầy Vân thị gõ búa gỗ tới toát mồ hôi ... Ha ha ha ... Có điều sau vài lần thiếp báo giá, không ai theo nữa, nên đồ tốt về nhà ta. Vương đại bạn khi đó còn khen thiếp có nhãn quang.” Tôn phu nhân càng nói càng đắc ý, hoàn toàn không thấy mặt trượng phu đã đen như đít nồi, lại còn nói:” Phu quân chàng không biết đó thôi, Vương đại bạn nói, cách bán đấu giá này của phủ Tây An rất tốt, đem đống đồ chết vô dụng với bệ hạ biến thành vàng bạc hữu dụng. Lại còn nói, lần bán đấu giá này không tệ, hắn sẽ dâng lời lên bệ hạ, sau này bắt được tham quan, cứ theo lệ này mà làm.”

“ Cho nên có thể nói, đồ trong nhà chúng ta đều do bệ hạ bán cho, lai lịch rõ ràng, không sợ bị người ta nói ra nói vào. Đừng nói nhà chúng ta, tới ngay nhà chuyển vận sứ, bố chính sứ, Tần vương phủ cũng mua không ít, thiếp thân mua một chút so với họ không là gì.”

Tôn Truyền Đình buông một tiếng thở dài, cầm chén rượu lên uống, chỉ thấy đắng ngắt, ông ta không ngờ rằng Vân thị có thể điều khiển được cả ngự sử Nam Kinh cách đó cả ngàn dặm, cách trừ quyền bính của thái giám quản sự phủ Tây An, còn lợi dụng gia tài tên thái giám đó, giao hảo với tuyệt đại bộ phận quan lại Thiểm Tây.

Mặc dù không đi xem đấu giá, với trí tuệ của Tôn Truyền Đình, ông ta dễ dàng tưởng tượng ra được, khi thê tử ông ta báo giá, những người khác ăn ý ngậm miệng lại, để mua được tài vật với giá cực thấp, đến lượt người có thân phận khác báo giá cũng thế.

Vậy cho nên chỉ cần bỏ ra 200 lượng mua trọn bộ gia dụng có giá gấp mười lần chưa chắc đã mua nổi.

Còn về phần Vương Thừa Ân tất nhiên là hài lòng, vì trừ vàng bạc ra, hắn còn có thể lợi dụng những món đồ này gom thêm nhiều vàng bạc cho hoàng đế, bất kể giá cả ra sao với hoàng đế mà nói đều là chuyện tốt, vì đố tốt tới mấy cũng không quan trọng như vàng bạc.

Bình Luận (0)
Comment