Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 295 - Q2 - Chương 101: Tôn Truyền Đình Sợ Chết Khiếp. (2)

Q2 - Chương 101: Tôn Truyền Đình sợ chết khiếp. (2)

Những âm thanh trên chiến trường đang dần lắng xuống …

Tôn Truyền Đình chẳng bận tâm, mắt hướng về phương xa xăm nào đó, ông ta nhìn ra rồi, ông ta nhìn thấu hết rồi, những tên tặc khấu này chỉ là cái búa để người kia đập phá thế giới cũ, các ngươi đập thế giới cũ đó càng nát, tận đấy lòng y càng thích ... Kẻ đó không tới cứu vớt Đại Minh, y chính là kẻ địch ác độc nhất, uy hiếp lớn nhất của Đại Minh.

Đại Minh hết rồi, cái gì mà nam bắc phân tranh, cái gì mà cửu biên bế tắc, cái gì mà Kiến nô, cái gì mà tặc khấu, đều là trò chơi trong tay y.

Y là con độc long, yên tĩnh cuộn mình trong vực sâu, chỉ lộ ra đôi mắt thâm trầm hiếu kỳ nhìn người trên thế giới này đánh nhau như bọn ngốc.

Thi thoảng y vươn móng vuốt ra đùa nghịch hai bên đang chinh chiến, như trò chơi vậy.

Y đang đợi, đợi tới khi cái thế giới này suy yếu, y sẽ dùng cái dĩa cực lớn xiên tất cả vào mâm cơm của mình, y sẽ kén chọn một phen, sau đó dùng cách thức của mình điều chết để mỗi người ăn ngon hơn.

“ Đại nhân, quân ta Đại Thắng.” Phó tướng Hạ Nhân Long kiêu ngạo lớn tiếng báo hỉ với Tôn Truyền Đình:

Tôn Truyền Đình sực tỉnh, từ từ đứng dậy, nhìn quan quân tràn ngập khắp nơi nhìn về phía mình, hô lớn:” Các tướng sĩ, quân ta đại thắng.”

Lập tức tiếng hô vạn thắng làm rung chuyển cả trời đất, vang vọng bình nguyên.

Tôn Truyền Đình cùng các tướng sĩ ăn mừng chốc lát, nói với Hạ Nhân Long:” Ta sẽ báo công tích của ngươi lên cho bệ hạ, phàm là người anh dũng giết địch, bệ hạ sẽ không quên.”

Hạ Nhân Long quỳ một gối xuống hô:” Nguyện ra sức vì bệ hạ.”

Tôn Truyền Đình hời hợt nói:” Đại quân Lý tặc gần như toàn quân bị diệt rồi, vẻn vẹn chưa tới 50 kỵ binh chạy mất, các ngươi mau truy bắt, chớ để tặc khấu khôi phục.”

Hạ Nhân Long uy phong lẫm liệt ôm quyền hô:” Tuân lệnh, mạt tướng nhất định không cho Lý tặc chạy thoát.”

Tôn Truyền Đình rất hài lòng với đấu chí mà Hạ Nhân Long thể hiện ra, lại khen ngợi một hồi, sau đó suất lĩnh trung quân về Hàn Thành.

Hàn Thành đổ nát ở trước mắt, Tôn Truyền Đình lại xuất hiện ảo giác, từng quả cầu sắt cực lớn va ầm ầm vào tường thành sứt sẹo của Hàn Thành ... Sau đó tường thành sùng đổ, vô số tay súng áo đen dẫm lên tường xiêu vách nát tiến vào ... Cuối cùng ông ta ... Tuần phủ Tôn Truyền Đình bị lưỡi dao sáng quắc dưới súng đâm thủng cổ ...

……. ……..

“ Khi Tôn Truyền Đình tới đại doanh Phượng Hoàng Sơn xem huấn luyện ngươi chôn bao nhiêu thuốc nổ ở ngọn núi đối diện thế?” Sau khi chia tay Tôn Truyền Đình, Vân Chiêu đi thị sát toàn bộ trại thu nhận lưu dân, tận mười ngày sau mới quay về thành Ngọc Sơn.

Trở về gặp được Vân Dương liền hòi ngay.

“ Cũng chẳng nhiều, ta chỉ chôn thuốc nổ vào hơn một trăm chỗ mà thôi.” Nhắc tới chuyện này Vân Chiêu lại cười không khép miệng lại được:” Lúc đấy ông ta đứng trên đài quan sát cùng ta, hai tay phải vịn vào lan can mới đứng vững được, đáng tiếc sau đó ta phải xuống chỉ huy kỵ binh, trong lúc ngươi giữ chân ông ta ở trại thu nhận, ta phải đi mượn lừa khắp nơi về mới đủ số đấy, thế nào ông ta có nhìn ra không?”

Vân Chiêu giơ ngón cái lên:” Lừa huyện ta đúng là số một, cao lớn chẳng thua gì ngựa, khoảng cách đủ xa, lúc đó chúng ta cố tình đốt khói mù mịt, ông ta nhìn ra thế nào được, hiệu quả cực tốt luôn, chắc là són ra quần một chút rồi, nói thật, ta nhìn còn khiếp nữa là ... ha ha ha ..”

Vân Dương vỗ đùi cười khành khạch: “ Đừng nói ngươi, đến ta dẫn đầu đội ngũ còn sởn hết cả da gà sợ chạy chậm chút bị đám lừa đó dẫm chết thì oan vô cùng. A Trệ, quân đội của chúng ta mà thực sự có uy lực như thế thì tốt biết bao.”

Tôn Truyền Đình đáng thương không biết điều mình chứng kiến chỉ là màn kịch mà thôi, hỏa pháo bắn ra có thể khiến cả ngọn núi bao phủ trong khói lửa là do chôn sẵn thuốc nổ, máy ném đá ném hũ gạch có thể thiêu cháy một vùng là vì phía dưới có tận hai chum dầu hỏa, kỵ binh như dòng lũ kỳ thực ba thành là ngựa, còn lại là lừa, thậm chí là lừa đi mượn, ngồi trên lưng lừa là người rơm mặc giáp ...

Vậy mà làm ông ta bạc trắng đầu.

Hai huynh đệ khốn kiếp cười lăn cười bò một hồi, Vân Chiêu cũng có chút luyến tiếc, tỉnh táo nói:” Khám phá là vô hạn, uy lực của vũ khí cũng sẽ không có giới hạn, sớm muộn có một ngày vũ khí của chúng ta sẽ có uy lực hơn thế mười lần, trăm lần …”

Vân Dương nghiêm túc gật đầu:

“ Ta sẽ đi thúc dục đám Thang Nhược Vọng, bọn họ cầm tiền nhà ta mà cả ngày chẳng làm chuyện gì, chỉ biết mang cái kính viễn vọng đi xem sao.” Nói xong có chút sốt ruột đứng lên đi ngay, hắn là người chăm chỉ.

Mắt tiễn Vân Dương sải bước như sao băng rời đi, Vân Chiêu cảm thán.

Nếu như nói sáu năm trước Vân Phúc giao kho vũ khí cho y, đó là chuyện rất lớn trong cuộc đời y, sự kiện đó từ cơ bản thúc đẩy dã tâm của Vân Chiêu.

Sáu năm trôi qua, những thứ vũ khi dùng để huấn luyện xạ kích đó đã dần bị đảo thải rồi, thay vào đó là điểu súng, đại pháo mới do Vân thị chế tạo.

Đối với những thứ này, Vân Chiêu mãi mãi không hài lòng.

Sự phát triển của thư viện Ngọc Sơn quá chậm chạp dù đầu tư quá nhiều.

Sản lượng lương thực chẳng có tăng trưởng đột phá dù y liên tục khuyến khích đầu tư nông nghiệp.

Xưởng sắt thép ở hậu sơn cũng chưa luyện ra được lượng lớn sắt tốt y cần, vì thế nhiều ý tưởng mới về vũ khí bị trì hoãn theo.

Cái gì cũng chậm, một bức thư gửi cho Tiền Đa Đa cũng mất gần mười ngày mới tới, cũng cần chừng đó có được thư trả lời của nàng.

Hạnh đào ăn hết rồi, phải đợi rất lâu mới có đào ăn, may mà có dưa hấu ăn tạm lúc chờ đợi.

Lý Định Quốc ôm nửa quả dưa hấu to bằng đầu người dùng thìa xúc ăn ... Mắt thì không rời cuốn sách trên bàn, mỗi chữ trên cuốn sách đó hắn đều biết, đáng tiếc sau khi hợp lại thì hắn không biết nó có ý nghĩa gì.

“ Khi đi học ta ngồi cạnh một nữ nhân béo ngu ngốc, cô ta còn đánh rắm vào ta, ta cứ tưởng cô ta sẽ xấu hổ mà tự sát, không ngờ còn quay đầu cười với ta, cười tới hồn phách ta tiêu tan luôn.”

Trương Quốc Phượng cũng xúc thìa lớn dưa hấu đút vào mồm, vừa ăn vừa nói rất khó nghe:” Nữ nhân đó tên là Hàn Tú Phân, ngươi đừng chọc vào cô ta.”

“ Vì sao? Chẳng lẽ gia gia không chọc vào nổi à?”

“ Cũng không phải là không thể, mà là chọc vào rồi thì ngươi phải cẩn thận, nghe nói nữ nhân đó thích nhất là nuôi độc vật.”

“ Hả, độc vật à?”

“ Đúng đấy, Trương Hiểu Nhã nói Hàn Tú Phân thích nhất là thu thập những thứ thối rữa, vì như hạnh thối, đào thối, dưa hấu thối, cái gì càng thối thì cô ta càng thích, ngươi nghĩ mà xem, cô ta suốt ngày thu thập thứ quả thối tới mọc lông xanh lét, nghe nói là làm thuốc, lời đó ai tin, cô ta nuôi độc vật là cái chắc.”

Lý Định Quốc rùng mình:” Bỏ đi vậy, ta không thèm chấp với cô ta nữa, à phải, ngươi và nữ nhân tên Trương Hiểu Nhã đó làm sao thế? Tên đẹp mà người trông phát gớm, đầu thì quá to, mắt thì quá nhỏ, sao ngươi suốt ngày trò chuyện với cô ta?”

Trương Quốc Phượng mặt mày tăm tối:” Ngươi ăn gà ăn mày chưa?”

“ Ăn rồi, ngươi làm mà.”

“ Khi ăn gà ăn mày có phải là phải đập cái vỏ bùn bên ngoài ra rồi mới ăn không?”

Lý Định Quốc lấy làm kỳ quái:” Chứ còn sao, ai mà lại đi ăn bùn chứ.”

Trương Quốc Phượng nghiêm mặt nói:” Nữ nhân Trương Hiểu Nhã đó bề ngoài chính là lớp vỏ bùn bọc gà ăn mày.”

Lý Định Quốc suy nghĩ rất trực tiếp:” Hả, vậy là ngươi cởi quần áo cô ta rồi à?”

“ Cút! Ta đang nói nội tâm cô ấy.”

Bình Luận (0)
Comment