Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 299 - Q2 - Chương 105: Vinh Diệu Của Tiền Thiểu Thiểu. (2)

Q2 - Chương 105: Vinh diệu của Tiền Thiểu Thiểu. (2)

Có được ban thưởng và ủng hộ từ Hoàng Thai Cát lòng tin của Bảo Thừa Tiên đầy đủ mười phần, mắt thấy hoa màu ngoài ruộng sắp thu hoành, dã tâm bừng bừng hi vọng vào năm sau, tăng kỵ binh Mông Cổ lên tới 6000 người, nếu như có thể, ông ta chuẩn bị biên luyện kỵ binh Mông Cổ tới một vạn, thành lập đội kỵ binh Mông Cổ một vạn đầu tiên.

Cho nên dưới sự ủng hộ của Bảo Thừa Tiên, cùng hỗ trợ quân bị điên cuồng của thương nhân Trương Gia Khẩu, Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm lần nữa giơ cao lá cờ phản kháng vương công Mông Cổ, phái ra vô số kỵ sĩ tuyên bố với tất cả người trên thảo nguyên, muốn sống tốt hãy theo Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm, không muốn bị vương công Mông Cổ bóc lột, sở hữu mục trường của mình, theo Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm.

Tiền Thiểu Thiểu ngồi trên tấm thảm dầy, tay cầm cốc vàng khảm đầy hồng bảo thạch, bên trong chứa rượu nho đỏ như máu, tay khẽ lay động, có tiếng đá leng keng va chạm thành cốc.

Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm cởi mặt nạ của mình, thành kính quỳ dưới chân Tiền Thiểu Thiểu, dán sát mặt dưới đất, giọng cực thấp báo cáo:” Mục đích của chủ nhân đã đạt được rồi, ánh sáng trí tuệ của chủ nhân chiếu rọi thảo nguyên, anh dung của chủ nhân sẽ được chim ưng đem đi phương xa, vó ngựa của chủ nhân tới đâu, không ai dám cản, mỗi cô nương mỹ lệ trên thảo nguyên chỉ có hình bóng chủ nhân trong lòng.”

Tiền Thiểu Thiểu cầm cốc vàng ngáp to:” Hết thảy, hết thảy vinh diệu cuối cùng sẽ thuộc về một người tên Vân Chiêu, sau này ngươi đọc kinh nhớ đưa y vào, nếu không y sẽ ghen tỵ với ta. Giờ trả lời ta, nhân thủ ta muốn an bài đã gài vào chưa?”

“ Chủ nhân, hết thảy đã được an bài rồi, chỉ cần chủ nhân hạ lệnh một tiếng, chúng ta có thể giết hết sạch Kiến Nô ở nơi này.”

“ Ta biết có một số người trông không giống người Mông Cổ, ngươi giải thích với người khác ra sao?”

Ba Đặc Nhĩ ngẩng đầu lên trả lời dứt khoát:” Giết!”

Tiền Thiểu Thiểu gật gù chân đạp lên đầu Ba Đặc Nhĩ khiến hắn cúi đầu càng thấp hơn, thật bất ngờ cái tên có thể dọa trẻ em nín khóc này không hề tỏ thái độ phản kháng nào, Tiền Thiểu Thiểu uể oải:” Rất rốt, làm rất tốt, đi đi Ba Đặc Nhĩ, thứ bọn ta hứa với ngươi nhất định sẽ cho ngươi, không ít hơn đâu.”

“ Tiểu nhân biết.” Ba Đặc Nhĩ cung kính nói xong đợi Tiền Thiểu Thiểu rút chân lại đi ngược ra khỏi lều:

“ Thêm hai cái đèn nữa.” Tiền Thiểu Thiểu nói một tiếng, lập tức có người đi thắp thêm hai ngọn đèn dầu, trong cái lều tăm tối lập tức sáng hơn rất nhiều:” Nơi tối tăm dễ làm người ta trở nên tà ác, ngươi thấy có phải không?”

“ Không biết, ta cũng không biết vì sao ngươi bao giờ nói chuyện tử tế với Ba Đặc Nhĩ.” Hán tử thắp đèn ngồi xuống đối diện với Tiền Thiểu Thiểu, tự rót rượu nho gắp đá cho vào cốc của mình, lắc cho tan đá:

“ Tiết Quốc Tài, ngươi chỉ là quan thư ký của ta, ta làm gì ngươi không có tư cách hỏi.” Tiền Thiểu Thiểu lên mặt hừ một tiếng:

Tiết Quốc Tài cười:” Thì ta chỉ quan tâm tới quan trên một chút thôi mà.”

Tiền Thiểu Thiểu bĩu môi xem thường:” Không cần ngươi lắm chuyện, ngươi làm tốt việc của ngươi là đã giúp đỡ ta rồi đấy.”

“ Phải lắm chuyện thôi, ngươi cũng thừa biết mà, đám Trương Quốc Trụ đưa ta tới chỗ ngươi, mục đích là giám thị ngươi.”

“ Ta đối xử tốt với ngươi như thế, ngươi không thể đừng đem tất cả mọi chuyện báo cho đám khốn kiếp đó à?”

Tiết Quốc Tài cười lớn nháy mắt:” Nếu như ngươi đối xử với ta tốt hơn chút nữa, có khi ta là người của ngươi đấy.”

Tiền Thiểu Thiểu nhạt nhẽo nói:” Ta thích nữ nhân.”

Tiết Quốc Tài nổi giận: “ Ta cũng thích nữ nhân, đặc biệt là muội tử của Trương Quốc Trụ.”

“ Còn ta có thể bảo muội tử của Trương Quốc Tài không thích ngươi.”

“ Không sao, ta sẽ đi thích các muội tử của thiếu gia.”

Tiền Thiểu Thiểu đặt mạnh cốc rượu xuống bàn: “ Vậy là không còn đường đàm phán nữa hả?”

“ Vốn không phải chuyện đàm phán được, ngươi cứ nhất quyết nói ra, đó là lỗi của ngươi.”

“ Ngay ở thư viện ta đã ghét ngươi và Trương Quốc Trụ rồi.”

Tiết Quốc Tài lạnh lùng nói: “ Bọn ta cũng chẳng ưa gì ngươi.”

“ Vì sao, ta đã làm gì các ngươi chứ?”

“ Ngươi đã ghét hai bọn ta rồi, cớ gì bọn ta phải thích ngươi, có phải ngươi có bệnh không?”

Tiền Thiểu Thiểu nghiến răng kèn kẹt, hắn thấy đáng lẽ thư viện không nên dạy dỗ đám người này như thế, tên nào tên nấy mồm mép làm người ta chỉ muốn bẻ gãy răng bọn chúng.

Thiếu gia cũng sai, dạy chúng cái gì không dạy, lại dạy chúng quốc nhân thiên hạ, cái gì mà sinh ra là người, người tức là trời của bản thân, bọn chúng rõ ràng dùng 50 cân kê mua về, dạy chúng làm nô tài là được rồi, dạy chúng nghe lời là được rồi, giờ dạy chúng cái đó, làm chúng cứ như bản thân dùng vàng đổi về vậy.

Khiến hắn làm việc rất vướng víu chân tay, chẳng thoải mái tẹo nào.

Thấy Tiền Thiểu Thiểu âm trầm uống rượu chẳng nói chẳng rằng, Tiết Quốc Tài thở dài:” Tiền huynh, có biết bọn ta thảo luận với nhau nói thế nào không, đó là tính tình ngươi u ám, làm việc tàn độc bất chấp thủ đoạn, vốn không thích hợp đảm nhiệm trọng trách lớn. Nhưng mà thiếu gia lại tín nhiệm ngươi, thế nên hết cách rồi, huynh đệ bọn ta phải trông coi ngươi cho chặt, tránh ngươi đi lạc đường, tẩu hỏa nhập ma, không tốt cho tất cả chúng ta, đặc biệt làm hỏng kế hoạch của thiếu gia, như vậy vạn vạn lần không được.”

Tiền Thiểu Thiểu không phục:” Ta thấy ta không tệ, hoàn toàn không có những vấn đề như ngươi nói.”

“ Còn không à, ngươi không thể đối xử với Ba Đặc Nhĩ như một con chó được.”

“ Ngươi thì biết cái quái gì, thôi thôi, khỏi nói nữa, nói chuyện này với ngươi cũng phí nước bọt, ta hỏi ngươi đây, trong số kỵ binh Mông Cổ, rốt cuộc chúng ta thu nạp được bao nhiêu người? Ý ta là, nếu ta hạ lệnh một tiếng, bao nhiêu người nghe ta chỉ huy?”

Tiết Quốc Tài trầm ngâm một lúc rồi đáp:” Tối đa là tám thành.”

“ Hai thành còn lại là sao?”

“ Là người do Bảo Thừa Tiên trộn lẫn vào.”

“ Không cần biết các ngươi làm thế nào, thay những kẻ đó, gạt sang một bên hoặc giám sát chặt bọn chúng.” Tiền Thiểu Thiểu không bất ngờ vì điều này:” Thành Quy Hóa này không cho phép có chút sai sót nào, khi thành xây xong cũng là lúc chúng ta khởi sự, nhất định phải là thế gió cuốn mây tàn, như vậy mới hạn chế được tổn thất.”

Tiết Quốc Tài quỳ một gối chắp tay với Tiền Thiểu Thiểu:” Vâng.”

.... .....

Ánh nến lờ mờ từ nóc lều Mông Cổ hắt ra, những ảnh sáng đó rất yếu, chẳng thể so được với trăng sao.

Lúc này thành Quy Hóa đã được xây dựng xong quá nửa, đây là tòa thành xây dựng lại trên đống đổ nát, tòa thành mới lớn hơn, kiên cố hơn thành Quy Hóa ngày xưa.

Đất ở nơi này có tính bám dính cực cao, rất thích hợp để nung gạch, chỉ là lần này đất được nun ra có màu đỏ chứ không phải là màu xanh như trước.

Điều này là do công nghệ và tốc độ nung gạch quyết định, nếu như trong quá trình nung gạch không ngừng thêm vào nước lạnh, sẽ nung thành gạch xanh, nếu không cứ duy trì nhiệt độ cao sẽ nung ra được gạch đỏ.

Nung gạch đỏ đỏ thì tất nhiên là đơn giản hơn nung gạch xanh, lại còn nhanh, cho nên lần này tường thành xây lên không còn là màu xanh như trước, mà là màu đỏ.

Bảo Thừa Tiên cho rằng thành trì xây bằng gạch đỏ trông càng thêm tráng lệ, biểu thị cho Mãn Thanh ngày một đi lên, thậm chí hắn xin hoàng đế Mãn Thanh ban tên cho tòa thành này.

Nhưng lần này ông chuốc họa lớn.

Tấu chương của ông ta không được hoàng đế tán thành, ngược lại bỗng dưng còn bị chửi mắng một trận, đồng thời yêu cầu ông tiếp tới xây dựng thành trì phải dùng gạch xanh, đồng thời chuẩn bị phái đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn tới thành Quy Hóa mở thủy đạo.

Tới lúc đó Bảo Thừa Tiên mới hiểu, Mãn Thanh sở dĩ là Mãn Thanh là vì dùng cách cục của ( Ngũ Đức Thủy Chung), thật không may, Mãn Thanh là là hai đức thủy mộc, mà hắn lại xây dựng hỏa thành.

Chưa hết, Đại Minh là hỏa đức.

(*)

Mãn Thanh vốn là người Nữ Chân, sau đó Hoàng Thai Cát đổi tên tộc mình thành Mãn Châu. Tiếp tục về sau nữa Hoàng Thai Cát lập quốc lấy tên là Đại Thanh, vì thế ra Mãn Thanh.

Bình Luận (0)
Comment