Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 31 - Q1 - Chương 018: Lợn Nào Cũng Là Lợn.

Q1 - Chương 018: Lợn nào cũng là lợn.

Thông qua chép Tam Tự Kinh, Vân Chiêu phát hiện mình bị tẩy não rồi.

Vì thứ này có giá trị chính xác ở ý nghĩa phổ cập, đến ngay Vân Chiêu cũng không thấy có gì không ổn.

Đợi khi y chép mười lần, chợt phát hiện ra chủ nghĩa phong kiến độc ác đã hoàn thành tẩy não mình, cái con người ngày xưa tự có hệ thống giá trị của bản thân tựa hồ đang kêu gào ở vùng não sâu thẳm nào đó.

Trong sách giảng giải nhân, nghĩa, thành, kính, hiếu thứ nào cũng đúng cả, trừ đem thứ này quá hình tượng hóa, quá chú trọng chủ nghĩa hình thức ra thì không có vấn đề gì quá lớn, vả lại hình tượng hóa, chủ nghĩa hình thức vừa vặn là phương thức nó thể hiện uy lực, Vân Chiêu quyết định tiếp nhận một cách hữu hạn.

Y đi học trở lại, cũng là quá trình kiến lập lại nhân sinh quan của con người.

Cho tới lúc này, Vân Chiêu mới phát hiện ra, nhận thức của mình với thế giới không sâu sắc, cũng không hình thành hệ thống lý luận của bản thân, rất nhiều thứ mà y coi là cố hữu thì chẳng qua chỉ là lý luận nông cạn thôi, dễ thay đổi hoặc sụp đổ.

May cái thân mang kiêu ngạo của người đời sau, nó tồn tại hoàn chỉnh trong linh hồn của y, đó gần như là chỗ dựa duy nhất để sinh tồn trong thời loạn.

Nghèo khó là diện mạo chủ yếu của xã hội phong kiến cũ, được ăn no bụng là mục tiêu tối thượng mà trên 99% con người theo đuổi.

Ngay cả Vân thị cũng chẳng thể đạt tới mức độ rượu thịt ê hề, đoán chừng đại bộ phận nhà địa chủ cũng không thể đạt được mực độ đó.

Cơm gạo kê, dưa muối là thức ăn chính của Vân thị, giấu ở đáy bát ít thịt ướp muối, một quả trứng, đã là nhờ mẹ khổ cực mới làm ra.

Vân Chiêu rất thông cảm bộ dạng đói khát của Vân Thư, Vân Quyển khi ăn thịt muối, càng hiểu được hành vi đùn qua đẩy lại quả trứng của hai huynh đệ họ.

Thời khắc này, hành vi đó đã mang ánh sáng nhân tính phát tán khắp thế giới.

Đương nhiên là vẻn vẹn với người tới từ thế giới có vố số tư tưởng giá trị quan méo mó khiến người ta đôi khi nghi ngờ chính nhân loại như Vân Chiêu thôi, còn với người khác, đây là chuyện hết sức bình thường.

Thành Bắc Kinh đã nổ rồi... Rất nhanh thôi sẽ có người tới hủy hoại trật tự này, Vân Chiêu không biết trong hoàn cảnh càng thêm khắc nghiệt đó, còn có nhân tính nào nữa không?

Nhân tính chỉ còn khi cái bụng no, còn không thì con người chỉ là con dã thú tên đói khát, chuyện đó có vẻ đã được chứng thực qua hàng ngàn năm lịch sử rồi.

Phải làm sao đây, Vân Chiêu lục lọi hết mớ kiến thức nhờ kiếp trước ba năm xuống nông thôn hỗ trợ nghèo đói, trong đầu y có vô số kinh nghiệm chân thật, có nhiều ví dụ thực tế giúp một thôn xóm nghèo khó trở nên có cái ăn cái mặc.

Nhưng đó là thế giới hiện đại, còn nơi đây vẫn nguyên thủy một cách nghiêm trọng, y không có phương tiện, càng không được quốc gia hỗ trợ...

Kỳ thực, nơi mà cán bộ cứu đói thích đi nhất chính là thôn xóm nghèo khổ, chứ không phải là thôn bình thường, vì thôn càng nghèo thì càng dễ có được trợ cấp, càng dễ nhìn ra hiệu quả, càng dễ xuất hiện chính tích.

Vì nhu cầu càng nguyên thủy thì càng dễ thực hiện, cái giá cũng càng thấp.

Buổi học dài dằng dặc của Từ tiên sinh vẫn tiếp diễn, còn tư tưởng của Vân Chiêu thì đã vượt không thời gian.

Giờ học buổi chiều đã kết thúc, những học sinh khác chào tiên sinh rồi vội vội vàng vàng rời đi, bọn chúng còn rất nhiều việc ở nhà phải làm, đi học là thứ xa xỉ.

Từ tiên sinh thu lại sách vở của mình, thấy Vân Chiêu vẫn còn chống tay suy nghĩ, đi tới nói: “ Thật không ngờ Vân thị lại vẫn còn mấy nhân tài có thể đào tạo.”

Vân Chiêu không hiểu: “ Tiên sinh nói đám Vân Dương, Vân Thụ, Vân Quyển, Vân Thư sao? Bọn chúng cũng chẳng giỏi, có đứa khác giỏi hơn mà.”

Từ tiên sinh rót một cốc nước trà: “ Đúng thế thật, có vài đứa rất lanh lợi, có điều chỉ là lanh lợi mà thôi. Từ tâm tính mà nói thì kém hơn bốn đứa đó một bậc.”

Có một điều Vân Chiêu thích là Từ tiên sinh nói chuyện với trẻ con rất nghiêm túc, chứ không kiểu coi là con nít ranh mà qua loa đối phó như đời sau: “ Vậy không thể sửa lại qua dạy dỗ ạ?”

Từ tiên sinh cười vỗ vai Vân Chiêu: “ Ngươi cho rằng vì sao Mạnh Tử nói,nhân chi sơ, tính bản thiện, mà Tuân Tử nói, nhân chi sơ, tính bản ác?”

Vân Chiêu không đáp mà hỏi: “ Nếu đã thế vì sao tiên sinh dạy bọn con lại dạy nhân chi sơ, tính bản thiện.”

Từ tiên sinh vuốt chòm râu lưa thưa: “ Bởi vì Khổng phu tử cũng tán đồng nhân chi sơ, tính bản thiện, những môn đồ như ta không tiện sửa đổi. Con người đều thích lời dễ nghe, vì thế không học cái này thì học cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn chỉ một đứa trẻ sơ sinh nói nó là một đứa ác ôn?”

“ Được rồi, không nói nữa, nói nhiều chỉ khiến tâm của ngươi hỗn loạn, ngươi chỉ cần có nghi ngờ với câu nói này là được, không cần suy nghĩ sâu, tương lai ngươi cũng không phải người toàn tâm nghiên cứu học vấn. Tìm lấy người cùng chung ý chí trong nhân tâm hỗn tạp này mới mà chuyện ngươi nên làm.”

Vân Chiêu chớp chớp mắt, làm bộ ngây thơ:” Con còn là trẻ con.”

Từ tiên sinh cốc đầu y một cái:” Ta chưa bao giờ coi ngươi là trẻ con.”

“ Tiên sinh cũng nghĩ con bị lợn tinh nhập thể à?” Vân Chiêu làu bàu, thời gian qua y nghe cái luận điệu này không ít.

“ Hừ đó chỉ là lời đám ngu phu ngu phụ, ngươi chỉ cổ quái hơn người thường một chút thôi, Khấu Chuẩn năm bảy tuổi làm thơ nói mình muốn làm tể tướng, Cam La 12 tuổi làm tể tướng, so với những tiên hiền đó, ngươi không là cái gì cả. Hán cao tổ Lưu Bang còn là Xích Long chuyển thế, bát đại vương của Du Lâm còn nói mình là Thiên Vương chuyển thế.”

“ Loạn thế sắp tới rồi, ngay cả kẻ dốt đặc cắn mai cũng thành thần tiên hạ phàm, ngươi nghe cho kỹ, phàm là kẻ tự xưng là ai đó hạ phàm, đều là kẻ có dã tâm, tốt nhất thấy kẻ nào giết kẻ đó, thấy trong nhà xí thì dìm xuống hố phấn, thấy ở vách núi thì đẩy xuống vực, thấy ở thư phòng thì dùng nghiên mực mà đập.” Từ tiên sinh vừa nói vừa dùng ánh mắt bất thiện nhìn nghiên mực trên bàn:

Vân Chiêu vội vàng ôm đầu kêu:” Con không phải lợn tinh hạ phàm.”

Từ tiên sinh hài lòng gật đầu: “ Ngươi là nhi tử quả phụ, tối đa là một thổ tài chủ trong nhà có chút tiền mà thôi. Ngoài ra nói với mẫu thân ngươi, phải tìm cho đám thiếu niên này một con đường sống, bọn chúng mới có thể yên tâm làm việc.”

“ Phải tìm con đường sống thế nào ạ.”

“ Ngươi là lợn tinh hạ phàm, thử nghĩ cách xem.”

Vân Chiêu phồng má:” Con không phải là lợn tinh.”

“ Khi làm việc ngươi cứ nhận mình là lợn tinh, như thế dễ dàng hơn. Được rồi, ngươi đã tiến học, để tiên sinh đặt nhũ danh cho ngươi, sau này gọi ngươi là A Trệ đi, trệ tức là con lợn lớn. Đó cũng là nhũ danh của Hán Vũ Đế Lưu Triệt, ta thấy thích hợp với ngươi lắm.” Từ tiên sinh tủm tỉm cười:

Vân Chiêu sống chết lắc đầu, không thể nào, hay ho gì cái tên đó, khác nào gọi mình là Trư Bát Giới:” Không nhận đâu, khó nghe lắm.”

“ Ta đã bảo với mẫu thân ngươi rồi, sau này đó là tên trong trang của ngươi.”

“ Aaaaaaaaaa.....”

Trong Vân gia trang tử người được gọi là Trư Oa không ít, lợn lớn lợn nhỏ cộng lại phải mười mấy người. Còn gọi là A Trệ chỉ có một mình Vân Chiêu mà thôi, nghe oai đấy, nhưng lợn gì thì cũng chỉ là lợn mà thôi.

“ Cái tên này nghe rất văn nhã, gọi cũng thuận miệng, còn là tên Hán hoàng năm xưa từng dùng, rất tôn quý, con có gì mà không hài lòng chứ?” Vân Nương đang sàng mì, rất mất kiên nhẫn với chuyện nhi tử lải nhải phản đối cái tên của mình:

Vân Chiêu mặt tím tái hét lên:” Vân Trư, Vân Trư, Vân Trư, mẹ nghe không thấy chướng tai à?”

- Trệ không phải là trư, mà có hàm ý lợn rừng trong đó, rất uy phong đấy.

“ Lợn nào mà chẳng là lợn.”

Vân Nương không thèm để ý tới sự phản đối của nhi tử:” Ai bảo con thân thiết với lợn rừng như thế, giờ đến mẹ cũng hoài nghi, có phải con đã bú sữa của con lợn rừng kia không?”

Vân Chiêu lảo đảo, sao có tin đồn ác độc như thế:” Oan quá.”

“ Không oan tí nào, con không ăn cơm mà còn béo như thế, chắc chắn là bú lợn rừng rồi.”

“ Con có ăn mà.”

“ Con không ăn, con cho hai huynh đệ Vân Thư, Vân Quyển ăn, uổng cho mẹ còn vùi trứng thịt ở dưới bát của con.”

“ Được rồi, con là lợn con thì mẹ là lợn mẹ.”

Vương Nương trở tay bợp nhi tử, thế nhưng Vân Chiêu đã chạy mất tăm mất tích rồi, nàng chỉ biết thở dài, tiếp tục sàng mì.

Bình Luận (0)
Comment