Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 344 - Q2 - Chương 150: Trái Tim Chưa An Phận.

Q2 - Chương 150: Trái tim chưa an phận.

Ánh nắng mùa đông nhợt nhạt chiếu lên khuôn mặt đen nhẻm đầm đìa mồ hôi của Trương Quốc Phượng, nghe Lý Định Quốc hỏi, không ngẩng đầu lên, đáp lớn: “ Ta thích làm nông phu, đâu phải ngươi không biết.”

Lý Định Quốc ngây ra nhìn trời xanh bao la, gần đây hắn cứ cảm thấy trong lòng trống rỗng, mất đi phương hướng, hắn không rõ mình đang làm gì, muốn gì, tóm lại hắn không hề thích cuộc sống này, sự bình yên ở huyện Lam Điền khiến hắn suy yếu: “ Ngươi cam tâm à?”

“ Không, phải cho ta một lão bà sinh cho ta đứa con nữa thì ta mới cam tâm.”

“ Trước kia ở trong quân ngươi từng chỉ huy cả vạn người cơ mà.”

Trương Quốc Phượng bỏ cuốc xuống cười: “ Giờ ta chỉ muốn chỉ huy một ngươi thôi.”

“ Ngươi thực sự nghĩ vậy à? Bằng vào tài hoa của ngươi, bằng vào võ công của ngươi, ngươi cam lòng sống vô danh cả đời sao?”

“ Sao lại là vô danh, ta làm nông phu chẳng lẽ lại không cho ta dùng cái tên Trương Quốc Phượng.”

“ Ý ta là nam tử chẳng phải nên dương danh thiên hạ mới là hảo hán hay sao?” Lý Định Quốc nói rõ hơn, cố gắng lấy tinh thần, dùng giọng nói hào hùng kích thích chiến hữu kiêm bằng hữu của mình:

Trương Quốc Phượng lắc đầu: “ Ta thấy sinh một đống con mới thực sự là hảo hán.”

Lý Định Quốc vò đầu, nghĩ cách kéo tên này về lối tư duy trước kia, ngồi bật dậy nghiêm túc nói: “ Ngươi thấy tân quân của Vân thị thế nào?”

Trương Quốc Phượng quả nhiên là nhăn mày lại, ngẫm nghĩ một lúc trả lời: “ Nếu như ta và ngươi dẫn đại quân trước kia đi tấn công tân quân của Vân thị thì chết chắc.”

Lý Định Quốc vỗ đùi: “ Ta cũng nghĩ thế, Vân Chiêu nắm trong tay một đội quân tinh nhuệ như vậy mà y chẳng hề có ý xuất quân ngoài Quan Trung, làm cái trò cười bia địa giới mọc chân, khác nào minh châu vứt gầm giường. Thật phí hoài, thật nực cười.”

“ Chớ cười, ngươi có biết bia địa giới của huyện Lam Điền đã tới tận Thằng Trì Hà Nam rồi không?”

“ Ngươi nghe ai nói?”

“ Cần gì nghe ai nói, trong tân quân có người Thằng Trì, ngươi không phát hiện à, mặc dù không nhiều, vài ba người thôi, ta hỏi chuyện mới biết là họ tới cuối năm nay, từng đọc sách, nên mới được tuyển vào tân quân.” Trương Quốc Phượng tuy tài hoa không bằng Lý Định Quốc nhưng hắn là người hòa đồng, dễ gần, cho nên đi tới đâu cũng quen biết nhiều:

Lý Định Quốc gia nhập tân quân sao không hiểu quy định, phải là con cháu huyện Lam Điền mới được gia nhập tân quân, nói cách khác cái bia địa giới có chân của huyện Lam Điền chạy tới Thằng Trì rồi.

Sau khi ngầm ước tính khoảng cách từ Đồng Quan tới huyện Thằng Trì, Lý Định Quốc lại giật mình:” Nói vậy là Vân thị lại mở rộng thâm 300 dặm nữa rồi.”

Trương Quốc Phượng gật đầu:” Đúng thế đấy, huyện Lam Điền mở rộng địa bàn không cần quân đội mà là nhờ vào bách tính, đây không phải chuyện gì bí mật nữa.”

Lý Định Quốc cười nhạt:” Vân Chiêu quá tự cho mình là đúng rồi, quân đội mới là thanh kiếm cùng thuẫn bài trong tay, y mở rộng cách đó có ý nghĩa gì, chẳng quá vỗ béo nuôi mình nuôi người, giả sử bây giờ Hà Nam bị tấn công, y lấy danh nghĩa gì xuất binh bảo vệ, nơi đó vượt quá xa địa bàn Quan Trung rồi.”

Chuyện này Trương Quốc Trượng không hiểu:” Nhưng y đúng là làm thế rồi, tân quân của y bây giờ hoặc đều huấn luyện ở Phượng Hoàng Sơn, không thì đang ở thành Quy Hóa, nghe nói đợi thành Quy Hóa xây xong cũng là lúc Vân thị đoạt thành.”

“ Chuyện này không đơn giản như Vân thị muốn đâu, người Kiến Châu cũng có nhân tài nhìn xa trông rộng, bọn họ thua một trận lớn ở bãi Tiêu Diêu, mà thành Quy Hóa lại vô cùng trọng yếu với họ, sẽ không thể nào dựa vào hàng binh người Mông Cổ khống chế, Vân thị mà có ý đó thì thế nào cũng có một cuộc ác chiến.” Lý Định Quốc phủ định ngay, mặc dù không cầm quân nữa, nhưng như thói quen nghề nghiệp, hắn vẫn rất chú ý tới các động tĩnh quân sự trong thiên hạ:” Lô Tượng Thăng lúc này ở kinh sư, Đa Nhĩ Cổn cô quân xâm nhập phía nam kinh sư là không sáng suốt, nhưng hắn lại làm thế, cách đất đai Kiến nô khống chế quá xa, dù cướp được vật tư nhân khẩu, muốn mang được về thì dọc đường tất nhiên bị quân Minh không ngừng truy sát, mà Lô Tượng Thăng, Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù không có ai là hạng tầm thường.”

“ Đa Nhĩ Cổn có trở về được cũng phải trả giá đắt, ngươi nói xem Kiến nô phí công sức như thế là để làm gì?”

Trương Quốc Trượng thuận tay dùng cành cây vẽ bản đồ Đại Minh:” Nếu Lô Tượng Thăng đi rồi, vậy ý đồ Kiên nô là nhắm vào Tuyên Phủ, Đại Đồng ... Ái dà, nếu mà mất đi hai nơi này, phòng tuyến Trường Thành của Đại Minh sẽ không còn tác dụng, sau này Kiến nô muốn tấn công Đại Minh, từ Hà Bắc, Sơn Tây đều có khoảng trống, lúc đó Đại Minh muốn chặn được Kiến nô gian nan hơn vạn phần.”

Nhắc tới chuyện quân, Lý Định Quốc kích động như uống rượu, bỏ luôn cái bánh ăn dở sang bên:” Quan trọng nhất là, Đại Đồng, Tuyên Phủ không phải dùng để người Kiến Châu, mà là người Mông Cổ, hai nơi đó mà mất, ha ha ha, người Mông Cổ sẽ ùn ùn kéo xuống phía nam như chỗ không người, lão hoàng đế già ở kinh sư chắc là sợ đái ra quần.”

Trương Quốc Phượng trầm tư:” Vẫn còn tân quân Vân thị mà.”

“ Hừ, tân quân tuy tinh nhuệ, thế nhưng số lượng quá ít, một đội quân thuần hỏa khí thì mức độ phụ thuộc vào hậu cần quá lớn. Nếu Kiến Nô, Mông Cổ không chịu đánh chính diện mà dùng ưu thế kỵ binh cơ động để tấn công khắp nơi, ép bọn họ ngược xuôi cứu viện, chưa tới một tháng, đội quân của Cao Kiệt sẽ suy sụp, khi đó quay lại thong thả tiêu diệt không phải là vấn đề lớn.” Lý Định Quốc tùy ý vạch vài cái trên bản đồ:” Nếu ta là Kiến Nô chỉ cần mười ngày thôi, chia tách tân quân với hậu cần, ta sẽ diệt hết đội quân này.”

Trương Quốc Trượng đột nhiên đứng dậy: “Ngươi đi đi.”

Lý Định Quốc ngớ ra: “ Đi đâu?”

“ Đi tìm Vân Chiêu, nói những lời vừa rồi với y. “ Trương Quốc Trượng vác cuốc lên giục: “ Ngươi sinh ra không phải để làm ruộng, chỗ của ngươi là ở trên chiến trường.”

Lý Định Quốc xoay người ngã lên đống cỏ khô, ngắt một đoạn cỏ ngậm trong miệng, xuống tinh thần lẩm bẩm: “ Giờ ta chỉ là một tên thập phu trưởng, nói chơi thế thôi, quản nhiều làm gì, còn ngươi nữa, ngươi muốn làm nông phu cơ mà, nhiệt tình thế làm gì.”

“ Ta đương nhiên là muốn làm nông phu rồi, nhưng mà không giết hết những kẻ không để ta làm nông phu tử tế, làm sao ta có thể vui vẻ làm nông phu được. Đi mau, rõ ràng ngươi muốn lên chiến trường tới phát điên rồi còn ngày ngày làm ra vẻ không quan tâm, ngươi không mệt như ta mệt. “ Trương Quốc Phượng kéo Lý Định Quốc đứng dậy: “ Ảnh hưởng tới tâm tình của lão tử, mau đi tìm Vân Chiêu, chứ với cái kiểu làm nửa buổi lại nghĩ vẩn vơ nửa buổi như ngươi, đến bao giờ mới khai khẩn xong mảnh đất này, tới lúc đó chưa trồng hoa màu xuống, bị người ta thu lại ruộng đất thì bẽ mặt lắm.”

Nhắc tới chuyện này Lý Định Quốc không kìm được giận, nhổ cỏ trong mồm ra, nhìn mảnh đất đầy cỏ hoang chửi om xòm: “ Tên chó má Từ Ngũ Tưởng lừa lão tử, hắn miêu tả cái gì mà ruộng gai, rừng quả, ao cá, còn năm mẫu trạch viện. Ta vốn nghĩ bằng vào giá trị 2 vạn lượng của mình thì mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, thậm chí có sẵn phó dịch với nha hoàn xinh đẹp, thì ra chỉ là cái bánh vẽ của hắn, tất cả đều cần lão tử tự làm.”

Trương Quốc Phượng cười ha hả: “ Ta thích thế, cái gì do mình làm ra mới là của mình, nhà phải tự mình xây, ruộng phải tự mình cuốc, lão bà phải tự mình kéo lên giường ... Ha ha ha, đó mới là cuộc sống mà ta muốn.”

Bình Luận (0)
Comment