“ Ở đâu cũng vậy cả thôi, bách tính chăm chỉ làm lụng, kể cả gặp thiên tai mất mùa cũng có cách vượt qua được, nhưng đám vương công Mông Cổ cũng chẳng khác gì quan viên Đại Minh, không cho người ta đường sống. Thế nên nếu ai cho họ cái ăn, họ đi theo người đó, dù huyết thù chăng nữa cũng chẳng hề gì, ta chỉ nhanh chân hơn người Kiến Châu một bước thôi, nếu ta không ra tay thì những lực lượng này đã ở trong tay người Kiến Châu rồi.” Vân Chiêu thuật qua quá trình mình ở thảo nguyên giương cao lá cờ "người nghèo Mông Hán cùng một nhà" ra sao:
Lý Định Quốc tin phần nào rồi, hắn cho rằng chuyện này cơ bản không khác nhiều những gì Vân Chiêu làm ở huyện Lam Điền, chẳng qua lại lấy thức ăn dụ dỗ người ta thôi:” Nói vậy người thực sự có một lực lượng Mông Cổ thuộc về mình à? Nhiều hay ít?”
“ Không ít, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng.”
“ Vậy sau này tác chiến trên thảo nguyên sẽ lấy binh mã bản bộ làm chính, kỵ binh Mông Cổ là phụ phải không?”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Không nhất định, binh mã bản bộ đa phần có tác dụng như đốc chiến đội, chiến đấu trên thảo nguyên vẫn phải nhờ vào người Mông Cổ.”
“ Xem như ngươi biết mình, làm thế rất chính xác, ngoài ra vừa tước bớt sức mạnh của Kiến Châu, song cũng không cho người Mông Cổ quật khởi.” Lý Định Quốc không lo Vân Chiêu dẫn sói về nhà, cái nhà này vốn toàn hổ báo sài lang rồi:” Vấn đề là trên đời này không ai ngốc đâu, bao gồm người Mông Cổ.”
“ Đợi tới khi đó người Mông Cổ và người Kiến Châu đã thành huyết hải thâm thù, bọn họ không thể đơn độc chống lại người Kiến Châu.”
Trương Quốc Phượng thực sự không chịu nổi bộ dạng âm u hiểm độc của hai người này, thế là đi kiếm thêm hai cái đèn dầu nữa đốt lên, thế là trong phòng có ba cái đèn, sáng hơn hẳn.
Dưới ánh sáng có vẻ tâm tư người ta bớt tăm tối hơn, Lý Định Quốc ngồi thẳng dậy, tỏ ra khiêm nhường:” Có phải thế lực huyện Lam Điền đã đột phá Quan Trung tới huyện Thằng Trì rồi không?”
Vân Chiêu cũng nhã nhặn cầm cốc trà lên uống:” Lý Hồng Cơ kiếm ăn ở Cốc Thành Sơn, cho nên ta đem thế lực huyện Lam Điền hư hư thực thực chỉ định tới huyện Thằng Trì, ngăn hắn quay lại Quan Trung.”
“ Lý Hồng Cơ đã hết rồi, ngươi đuổi cùng giết tận làm gì?”
“ Không định giết hắn, chỉ ngăn hắn nhòm về phía tây, đuổi hắn tới phía đông là được.”
“ Nói vậy là ngươi gài đinh bên cạnh Lý Hồng Cơ, trong quân của nghĩa phụ ta cũng có người của ngươi, rốt cuộc có ai là ngươi không gài người bên cạnh không?” Lý Định Quốc buông tiếng thở dài, xét về mọi mặt quân của nghĩa phụ kém quá xa, không có hi vọng gì đấu lại huyện Lam Điền:
Vân Chiêu mỉm cười:” Ngay cả dưới cái giường ta ngủ còn có đường hầm, ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua cho ai?”
Lý Định Quốc quay đầu nhìn Trương Quốc Phượng, lòng rất vui vẻ, may quá, bên cạnh hắn chỉ còn lại một huynh đệ thôi, mà đã theo mình năm năm rồi.
Cho dù tựa hồ Trương Quốc Phượng tràn ngập thiện cảm với huyện Lam Điền, còn không ngừng lôi kéo hắn ở lại, đôi khi tỏ ra rất quen thuộc nơi này, phù hợp với toàn bộ điều kiện nội gián, theo lý mà nói rất khả nghi, nhưng Lý Định Quốc ngay cả một chút ý nghĩ hoài nghi hắn cũng không có.
Nếu nói Vân Chiêu từ 5 năm trước đã gài người lôi kéo hắn thì chính bản thân Lý Định Quốc cũng cười lớn.
Thêm vào 5 năm qua hai người họ như hình với bóng, có thể nói là nương tựa vào nhau để sống, nếu như nói Trương Quốc Phượng là nội gián, Lý Định Quốc thấy mình cũng thế, dù sao phàm là chuyện mình biết là Trương Quốc Phượng đều biết hết, thân là phó tướng, Trương Quốc Phượng còn biết nhiều chuyện hơn chủ tướng là hắn.
Là một tên tặc khấu, còn là một tướng quân, hắn rất ghét mình bị phơi bày hoàn toàn trước mặt người khác, nếu ngay cả chút bí mật thuộc về bản thân cũng không có thì quá thất bại.
Nhất định Vân Chiêu sẽ gài người vào bên cạnh mình, điểm này Lý Định Quốc biết rất rõ, cho nên hắn hỏi với chút mỉa mai:” Ngươi định gài ai ở bên cạnh ta?”
Vân Chiêu mỉm cười chân thành:” Trương Quốc Phượng.”
Lý Định Quốc quay đầu nhìn Trương Quốc Phượng sắc mặt có chút khó coi, gật gù:” Rất tốt, thế thì xem ra trên người ta có bao nhiêu sợi lông ngươi cũng biết rồi.”
“ Tất nhiên là thế, Quốc Phượng không chỉ là phó tướng của ngươi, đồng thời cũng là người giám sát ngươi, ngươi đọc điều lệ tân quân chưa?”
“ Chủ tướng làm chủ thời chiến, phó tướng làm chủ thời bình.”
Vân Chiêu cau mày, y nhận ra điểm yếu của Lý Định Quốc, hắn ỷ mình thông minh, tâm tư không đủ tỉ mỉ: “ Ngươi đọc điều lệ kiểu gì thế? Chức trách quan trọng nhất của phó tướng là giám sát, trông coi chủ tướng, liên tục báo cáo nhất cử nhất động của ngươi cho đầu lĩnh quân sự tối cao là ta, cũng thuận tiện đề phòng chủ tướng phạm vào sai lầm không đáng có.”
Lý Định Quốc cười lớn: “ Dùng Quốc Phượng giám sát ta sao, thật không hiểu ngươi nghĩ cái gì nữa.”
Vân Chiêu thu lại nụ cười:” Vì chỉ có dùng Quốc Phượng giám sát ngươi mới không sợ ngươi nảy ra tâm tư linh tinh nào đó, ở góc độ của ta mà nói, Quốc Phượng hành quân tác chiến không bằng ngươi, đây là sự thật, nhưng luận tới trung thành đáng tin thì hơn ngươi cả vạn lần. Vì hắn thích huyện Lam Điền, thích con người, đất đai ở đây, đồng thời sẵn sàng vì mảnh đất này mà đấu tranh cho một tương lai tốt đẹp hơn. Người như thế là thích hợp làm phó tướng nhất.”
Lý Định Quốc không coi chuyện này ra gì, hắn tin vào tình huynh đệ bao năm hơn: “ Được, ta thích Quốc Phượng giám sát ta, thuận tiện hỏi một chút, phó tướng của Cao Kiệt là ai thế?”
“ Vân Quyển, huynh đệ của ta, hắn là người chất phác, ngoan cố, ít biết biến báo, rất thích hợp làm phó tướng kiềm chế Cao Kiệt.”
“ Tốt rồi, vậy là ngươi đã gài người bên cạnh ta, vậy giờ yên tâm giao cho ta 800 kỵ binh chứ?”
Vân Chiêu lấy một tờ giấy soạn lệnh:” Được, ta còn kiến nghị người, đó là hãy chọn người mà ngươi cần trong tân quân, thêm vào ngươi và Quốc Phượng là 802 người, không thể nhiều hơn cũng không cho ít hơn.”
“ Trang bị thì sao?”
“ Ngươi có thể lựa chọn trong xương quân khí Phượng Hoàng Sơn, ta muốn một tháng sau ngươi dẫn quân tới thành Quy Hóa, quân vụ đầu tiên của ngươi là san bằng Trương Gia Khẩu.”
Lý Định Quốc cười nhe hàm răng trắng ởn: “ Không chừa một ai chứ?”
Vân Chiêu khẽ gật đầu: “ Chó gà không tha.”
Lý Định Quốc có chút hưng phấn, sự bình yên quá mức ở huyện Lam Điền làm người quen máu chiến trường như hắn không thích ứng được: “ Sao người nơi đó lại chọc giận ngươi để chuốc lấy cái chết thế?”
Vân Chiêu lấy từ trong ngăn kéo ra một túi tài liệu lớn:” Đây là chi tiết về việc tiếp xúc giữa Kiến Nô và các đại thương cổ của Trương Gia Khẩu trong mười năm qua, do mật thám Phạm Tam của chúng ta thu thập được. Mỗi một việc đều được Hằng Thông hiệu ác nhận không có sai lầm gì. Trước kia ta chỉ nghĩ có vài thương cổ qua lại với Kiến Nô thôi, giờ xem ra không chỉ là mấy thương cổ lớn, toàn bộ Trương Gia Khẩu đều thành người của Kiến Nô rồi.”
“ Hàng hóa có được thì xử lý ra sao, huynh đệ bọn ta được chia mấy phần.” Lý Định Quốc theo thói quen hỏi:
“ Tất cả mọi chiến lợi phẩm phải xung công, ngươi không có quyền xử trí, người xử trí thứ này là Quốc Phượng, ngoài ra ta có quân lệnh bí mật giao cho hắn, giờ ngươi có thể đi được rồi.” Vân Chiêu dựa vào lưng ghế nhìn Trương Quốc Phượng:
Lý Định Quốc cầm văn thư lên, cười đểu: “ Biết rồi, biết rồi, ngươi muốn trực tiếp trao quyền để Quốc Phượng giám sát ta, ta đi đây. “ Nói xong thống khoái đi luôn, tới cửa vẫy vẫy văn thư: “ Quốc Phượng, ta đợi ngươi ở đại môn.”
Trương Quốc Phượng gật đầu, theo hiệu lệnh của Vân Chiêu đóng cửa lại.
Lý Định Quốc quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, gãi đầu nói: “ Thiếu gia, làm như thật vậy.”
(*) Trương Quốc Trụ, Tiết Quốc Tài, Tôn Quốc Tín, Trương Quốc Phượng, Thường Quốc Ngọc … té ra bọn có chữ Quốc ở giữa đều là nội gián hết :dead: