Phùng Nguyên vừa mới dọn dẹp chiến trường xong.
Kỳ thực cũng chẳng có gì mà dọn dẹp, hậu quân Dương Lục thấy họ tới liền chạy thật nhanh, bỏ lại mấy tên tặc binh không chạy nổi, chúng cũng chỉ chống trả một hồi rồi quỳ xuống đầu hàng.
Nói ra càng buồn cười, nhưng tên không chạy nổi chẳng phải là vì quá già yếu, mà là mang vác quá nhiều, mỗi tên đeo tới ba cái nồi sắt to tướng trên người, muốn chạy cũng khó.
Những tên tặc khấu mà mặc y phục phụ nhân bị Phùng Nguyên giết sạch, những tên vác nồi cũng bị giết, phàm là những tên mang tài sản đều không bỏ qua.
Còn những tên chạy tới sùi bọt mép ngã trên đường tưởng chết chắc thì lại sống sót làm đám tặc binh cũng không biết phải thốt lên một câu thế nào cho hợp.
Trương Quốc Phượng rất hài lòng với cách làm của Phùng Nguyên, bọn họ không có nhiều thời gian xác nhận mỗi tên tặc khấu có có đáng chết hay không, chỉ phân biệt đơn giản coi như làm trọn tâm ý với luật pháp huyện Lam Điền là được.
Còn về phần có kẻ nào oan uổng không à ... Những kẻ này vốn là loại tặc khấu giết người phóng hỏa, bị giết là đáng đời, sống được là may mắn.
Hiện giờ huyện Lam Điền đang dùng phương thức thật chậm rãi mở rộng ra bốn phía Quan Trung, còn những địa phương ở ngoài Quan Trung, Vân thị đang thiết lập từng điểm sáng một.
Tựa như Bạch Ngân Hán chính là một điểm sáng trong đó, đợi nơi ấy dần phát triển thành thị trần phồn hoa, nó sẽ tự động lan tỏa tới Thanh Hải, Ninh Hạ, Mông Cổ, từ một điểm thành mạng lưới, cuối cùng sẽ giống như huyện Lam Điền, chí ít cho người ta mảnh đất để có thể có miếng cơm mà ăn.
Còn Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng xua đuổi đám Dương Lục ngàn dặm chinh chiến là nhổ hết những quần cờ mà người khác bố trí trước kia.
Lý Định Quốc mơ hồ cảm thấy mục đích của Vân Chiêu không chỉ có thế, có vẻ y đang muốn củng cố biên cương, muốn ngay từ đầu đặt trọng điểm ở biên ải chứ không vội xâm chiếm những vùng phồn hoa.
Đất Lũng tháng hai vẫn còn lạnh, nhưng trong không khí đã ngửi thấy chút ẩm thấp rồi, cỏ xanh ở bậc thềm đã lặng lẽ nhú đầu lên.
Vân Dương đứng ở dưới cây liễu lớn trơ trụi, mũi hếch lên hít sâu một hơi: “ Ta thực sự ngửi thấy mùi thối trên người Lý Định Quốc.”
Vân Báo đang ngủ dưới ánh mặt trời bực tức rống lên: “ Không để cho người ta ngủ nữa à?”
Vân Dương cười hì hì: “ Thúc vẫn giận sao?”
“ Giận gì mà giận, ta chỉ không hiểu vùng hoang nguyên này có gì đáng để chúng ta ở lại tận nửa tháng.”
“ Thì cháu nói rồi mà, cháu ngửi thấy mùi thối trên người Lý Định Quốc.”
Vân Báo khinh bỉ: “ Không phải ngươi bị hắn đánh cho lú rồi chứ?”
Vân Dương nhớ lại trận tỳ võ hôm đó, thở dài:” Nắm đấm của hắn rất mạnh.”
“ Kỳ thực luận sức lực ngươi làm sao mà thua kém hắn được, nhưng mà ngay từ đầu ngươi đã không biết cách đánh, đánh người ta nửa tuần trà không có hiệu quả, chẳng lẽ không biết đổi cách đánh hay sao?” Vân Báo rất bực mình, vung tay bợp cái đầu trọc của Vân Dương một phát: “ Cứ hùng hục đánh tới khi tiêu hao hết sức lực, bị người ta nhân sơ hở cho một đấm gục luôn, còn bị người ta đánh như chó, xấu mặt cả ta, sau này ra ngoài kia đừng bao giờ nhận bọn ta dạy võ công cho ngươi.”
Vân Dương lắc đầu:” Tính cháu nó thế, cháu thích tấn công quyết liệt, nếu đánh lâu mà không hiệu quả vậy là do tài cháu chưa đủ, bị người ta đánh là đáng đời, thua là thua, cháu không kiếm cớ.”
Vân Chiêu đang ngồi dưới mái hiên đọc sách, gập sách lại:” Nói đúng lắm Lão Bát, đó là phong cách của ngươi, điểm mạnh của ngươi, chỉ là con người Lý Định Quốc vừa vặn khắc chế cách đánh này, không sao, nếu ngươi tiếp tục mạnh hơn nữa, có thể đến một ngày hắn sẽ không khắc chế nổi.”
Vân Dương xoa tay: “ Vậy khi nào phái ta đi?”
“ Không được, ngươi khác có thể đi, ngươi thì không, nhất là không thể rời khỏi huyện Lam Điền quá lâu.” Vân Chiêu không cần Vân Dương thành danh tướng đánh đâu thắng đỏ, mà cần hắn ở lại giữ vững đại bản doanh, chỉ có Vân Dương là y có thể hoàn toàn yên tâm:” Đợi Lý Định Quốc giáo huấn xong Xạ Tháp Thiên và Dương Lục, chúng ta về gặp tên Cẩm Y thiên hộ kia, nói với hắn chúng ta rất mong hắn tiếp tục phá hoại chuyện của Vân thị, thật đấy, lần này nếu không có hắn gây chuyện, làm sao ta có thể dừng ở đây lâu như vậy an bài chuyện tây bắc, ta nghĩ, nếu hắn chưa phục, lần sau chúng ta có thể tiến vào bốn quận Hà Tây.”
Vân Báo cuối cùng cũng không thể ngủ được, ngồi dậy:” Bốn quận Hà Tây gần như sắp hoang phế rồi, chúng ta tới đó cũng có lợi ích gì đâu.”
“ Báo thúc, tầm nhìn phải xa chút, Vân thị ta sắp tới thời kỳ nhân đinh hưng vương, không lâu nữa thành Ngọc Sơn không đủ cho con cháu Vân thị, thúc không phát hiện sao, không chỉ Vân thị mấy năm qua huyện ta sinh ra rất nhiều trẻ nhỏ? Trước khi thời đại đó tới, cháu chuẩn bị cho chúng thêm nhiều đất đai, để ổn định hoàn toàn ổn định biên cương.”
….. …..
“ Thiên hộ, bách hộ Tôn Chiêu ở Bạch Ngân Hán bị khoáng công dùng loạn côn đánh chết, sáu phiên tử thuộc hạ của hắn không còn ai toàn mạng. Bạch Ngân Hán đã quay lại sản xuất bình thường, tất cả đều tự nguyện, không ai bị ép buộc cả.”
Nghe thuộc hạ báo cáo Viên Mẫn bần thần nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu không đáp, cuối cùng chỉ biết buông tiếng thở dài nho nhỏ.
Ở huyện Lam Điền này, lực lượng của Viên Mẫn quá nhược tiểu, không đủ để kháng cự lại Vân thị hùng mạnh, cho nên hắn cực kỳ cẩn thận lựa chọn địa phương xa xôi hẻo lánh như Bạch Ngân Hán, vì cuộc bạo loạn này phải làm rất nhiều việc, không ngờ Vân thị lại có thể hóa giải một cách nhẹ nhàng.
Viên Mẫn đã phát hiện ra bí mật của huyện Lam Điền, cũng chạm tới tấm lưới lớn mà huyện Lam Điền dệt lên, hắn không dám kinh động tới Vân Chiêu ở chính giữa mạng nhện, cho nên chọn rìa mạng lưới này thăm dò một chút, kết quả không tốt.
Bảo loạn mà hắn mong đợi không diễn ra như ý muốn, đám bạo dân khốn kiếp kia dù là lúc phẫn nộ nhất cũng không chịu xử tử quản sự Vân thị phái ra, điều này làm Viên Mẫn không sao hiểu nổi.
Đám hào kiệt thảo mảng nhất hô bách ứng, giết quan tạo phản không ai chùn tay, thế mà Cẩm Y Vệ dùng thủ đoạn còn tinh diệu hơn bội phần, kết quả lại như thế.
Kế hoạch của hắn rất tỉ mỉ kín đáo, chỉ cần xúi bẩy được Bạch Ngân Hán bạo loạn, vậy thì hắn có thể đem thủ đoạn này tiếp tục dùng ở các sản nghiệp khác của Vân thị, kéo chân sự phát triển của Vân thị.
Đất Lũng tặc khấu hoành hành, dân chúng lầm than, đây là nơi dễ khởi sự nhất, vậy mà Vân thị dễ dàng dẹp yên được chuyện ở Bạch Ngân hán thì các nơi khác càng không hi vọng gì.
Chỉ vừa thăm dò đã hao binh tổn tướng, Viên Mẫn không cam lòng.
Phóng mắt nhìn khắp Quan Trung, đâu đâu cũng là cảnh yên bình hoan lạc, nhưng nó lại không thuộc về Đại Minh, đây là nỗi thống khổ lớn nhất của Viên Mẫn.
“ Thiên hộ, chúng ta có điều tra Ngọc Sơn không?”
Lời của viên tiểu kỳ kéo Viên Mẫn kéo về hiện thực: “ Tra ra thì sao nào? Quốc triều không còn sức ứng phó nữa, giờ cái ung nhọt Vân thị này còn chưa vỡ, mới khiến chúng ta nhâm nhẩm đau, chỉ đành nhìn thôi.”
Nghĩ tới triều đình tan nát, ai nấy đều mưu đồ riêng, Viên Mẫn hết sức nản chí, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, dùng cuộc sống yên binh đề tiêu hao ý chí trong lòng, sống hết cuộc đời.
Thất bại ở Bạch Ngân Hán không làm hắn tuyệt vọng, thứ thực sự làm hắn tuyệt vọng là triều đình tồn tại kiểu được ngày nào hay ngày đó hiện giờ.