Phùng Anh giáp trụ đầy đủ, toàn thân nai nịt gọn gàng, lưng đeo tới ba ống tên, đứng trên tường thành nhìn quan binh vốn đang bày trận cách đó năm dặm đang rút đi như thủy triều, dù hết sức trật tự chia đội ngũ trước sau không để cho người khác cơ hội lợi dụng, thế vẫn làm thở phào một hơi: “ Tả Lương Ngọc rút rồi.”
“ Lui rồi! Lùi rồi!”
“ Quan binh lui rồi!”
Tiếng hò reo vang vọng khắp trên thành dưới thành, trong đó cái giọng của Tiểu Sở không lẫn vào đâu được, Hồng Nương Tử tay siết chặt đao buông lòng ra như được đại xá, nàng nhìn ra quan bình đúng là đã rút lui, quay sang nhìn tỷ muội của mình cười lớn: “ Trời giúp tỷ muội chúng ta rồi.”
“ Không phải ông trời, Lý Hồng Cơ gây chuyện ở Khai Phong, lần này được lợi nhất là hắn ta.”
“ Bất kể là ai được lợi, chỉ cần là nghĩa quân, chỉ cần họ lật nhào triều đình Đại Minh khốn kiếp, ai lên làm hoàng đế, ta đều nhận.”
Phùng Anh đương nhiên không nghĩ thế, thiên hạ mà rơi vào tay đám tặc khấu, chuyện chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi, nhưng nàng không nói lúc này: “ Ta chuẩn bị dẫn người quay về Phục Ngưu Sơn dựng lại trại, tổ chức nghĩa quân, ý tỷ ra sao?”
Hồng Nương Tử giũ chiếc áo choàng đỏ rực, khựng người: “ Chúng ta đã chiếm được hai huyện, vì sao còn muốn quay về Phục Ngưu Sơn chịu khổ, nếu về thì muội về đi, ta muốn ở lại huyện Tích Xuyên.”
“ Lý Tín lại liên hệ với tỷ rồi phải không?” Phùng Anh hỏi thẳng:
Hồng Nương Tử im lặng một lúc mới lí nhí đáp:” Ta muốn đi tìm huynh ấy, bây giờ huynh ấy ở Khai Phong, theo Sấm vương rồi, muội muội, ta biết muội không muốn nương nhờ người khác, ta ... ta, Doanh Doanh không thể thiếu cha.”
“ Tỷ tới chỗ Lý Tín thì Doanh Doanh sẽ có cha sao? “ Phùng Anh nhìn vẻ mặt cố chấp của Hồng Nương Tử biết nàng sẽ không thay đổi quyết định, không nói thừa nữa: “ Vậy tỷ muốn mang đi bao nhiêu người?”
Hồng Nương Tử mặt nhợt nhạt, nói nhỏ: “ Một nửa.”
Phùng Anh chống hai tay lên tường thành, phía dưới kia là nghĩa quân đang bắt đầu thu trận lui vào thành: “ Được, đừng nói là một nửa, chỉ cần tỷ có thể mang đi, đồng thời họ muốn theo tỷ thì đều có thể đi.”
Hồng Nương Tử lập tức mắt sáng lên: “ Thật sao?”
“ Chúng ta là tỷ muội nhiều năm, tỷ đã thấy ta nói lời nuốt lời chưa?”
“ Được, muội muội hào sảng, tỷ tỷ xuất thân từ tiểu hộ, muội đừng trách ta tầm nhìn hạn hẹp.”
“ Đội ngũ này do tỷ tỷ gây dựng lên, ta chỉ là người gia nhập sau, tỷ tỷ vất vả công cao, dù toàn bộ mọi người có theo tỷ, tiểu muội chỉ chúc phúc tỷ thuận buồn xuôi gió, tiểu muội một thân nhẹ nhàng về Lam Điền thành thân.”
“ Vậy cứ giao hẹn như thế.”
Hai người thương lượng xong rồi cùng nhau xuống thành, dọc đường đi tâm trạng Hồng Nương Tử rất tốt, luôn mồm nói về tương lai của mẹ con nàng cùng Lý Tín, tràn ngập ước mong đẹp đẽ.
Phùng Anh cũng rất kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng còn góp ý vài câu, nhưng nàng biết loại nam nhân bạc bẽo như Lý Tín, chờ đợi Hồng Nương Tử chỉ có bi kịch thôi.
Tốc độ rút lui của Tả Lương Ngọc rất nhanh, ngay đêm hôm đó rời Nam Dương, hốt hoảng về sào huyệt Lạc Dương của mình, thu hẹp vòng tròn phòng ngự.
Chuyện xảy ra ở Khai Phong theo chân lưu dân truyền khắp nơi rồi.
Đám người Lý Hồng Cơ dẫn dắt lưu dân huyết chiến với quan binh trong thành Khai Phong sáu ngày, đến khi nước rút vơ vét nửa thành Khai Phong, dẫn theo 30 vạn lưu dân rời thành.
Vừa rời thành Khai Phong, Lý Hồng Cơ lập tức ngựa không ngừng vó tiến về Hứa Xương.
30 vạn người, trải qua kéo dài cả trăm dặm, thanh uy kinh người.
Tức thì quan phủ các vùng ở Hà Nam như con lửa kinh hãi, từng đạo văn thư cầu viện tới thẳng phủ thành, từ phủ thành tới thẳng kinh thành.
Vùng Hà Nam lang yên khắp nơi.
Tin tức liên tục truyền về Phục Ngưu Sơn, làm Hồng Nương Tử vốn có chút do dự rốt cuộc không ngồi yên được nữa, triệu tập đầu lĩnh dưới quyền, chính thức tuyên bố chia tách khỏi Phùng Anh.
Phùng Anh vì biểu thị rộng rãi, thậm chí không tham dự hội nghị này, cùng Tiểu Sở bận rộn chuẩn bị chuyện xuất giá.
Mặc dù nàng biết Vân Nương nhất định an bài xong xuôi cả rồi, nhưng nàng vẫn muốn tự mình làm áo cưới.
Tiếc rằng nàng từ nhỏ lớn lên ở vùng man hoang, thêm vào thời gian chủ yếu dùng luyện võ, nữ công biết rất ít, Tiểu Sở cũng chỉ có thể tệ hơn chứ chẳng giúp đỡ được gì, cho nên hai chủ phó vật lộn trong phòng rất lâu cũng chẳng thể biến tấm lụa thành thứ mà mình muốn.
Bành Thọ gõ cửa đi vào, thấy Phùng Anh đang đánh vật với thếp gấm lụa, khuôn mặt lúc nào cũng âm trầm xuất hiện nụ cười: “ Cũng không đẹp lắm nhỉ?”
Phùng Anh tủi thân: “ Cháu không biết nữ công đã đành đi, không ngờ Tiểu Sở cũng là đứa ngốc, chẳng làm được cái gì ra hồn, điểm này thua Tiền Đa Đa là cái chắc rồi.”
“ Không sao, chúng ta còn thời gian mà, về tới Tây An rồi mời thợ may giỏi nhất tới chế tác cũng không muộn, chưa chắc đã kém hơn.”
Nhắc tới chuyện trở về, Phùng Anh nóng ruột đứng lên đi qua đi lại: “ Nghe nói Tiền Đa Đa lẫn vào trong đám lưu dân, không biết là nhiều ngày như thế đã có tin tức gì chưa, nếu không phải đại quân Tả Lương Ngọc ép quá rát cháu đã muốn đi tìm rồi. Cô ấy không giống chúng ta, một đại tiểu thư yểu điệu làm sao chịu nổi nỗi khổ đó.”
Bành Thọ lắc đầu:” Từ đây tới Khai Phong những 800 dặm, đợi tiểu thư tới nơi thì cũng muộn rồi, lão nô thấy với sự coi trọng của Vân thị với Tiền Đa Đa, ắt phát động nhân mã đi tìm, bọn họ thế nào cũng tìm thấy nhanh hơn chúng ta, tiểu thư cứ yên tâm xử lý chuyện của mình đi.”
“ Liên hệ với mật thám huyện Lam Điền, hỏi xem tung tích Tiền Đa Đa thế nào, nếu cô ấy bị lưu dân ép đi theo quân Lý Hồng Cơ, cháu phải đích thân đi một chuyến.” Phùng Anh vẫn ra quyết định:
Bành Thọ không hiểu: “ Tiểu thư cần gì phải quan tâm tới Tiền Đa Đa như thế, cô gái đó từ nhỏ đi theo Vân Chiêu thiếu gia, bằng xuất thân không tốt và thân phận nha hoàn, vẫn được Vân thị coi trọng như vậy, sau này ắt là cản trở lớn của tiểu thư.”
Phùng Anh cau mày: “ Về sau đừng nói loại lời như thế, bọn ta sắp thành người một nhà, nếu còn tính toán như vậy thì sau này sao sống nổi đây,”
“ Lão nô không cam tâm, đáng lẽ thân phận này của riêng tiểu thư, Tiền Đa Đa làm một thị thiếp là may mắn lắm rồi, không biết cô ta làm gì khiến trưởng bối Vân thị thay đổi thái độ như thế. “ Bành Thọ nói tới đó thấy Phùng Anh không vui đành thở dài: “ Được, được, tiểu thư lớn rồi, lão nô cũng già cả lẩm cẩm, sau này làm một quản gia, mọi chuyện do tiểu thư quyết.”
Phùng Anh biết Bành Thọ vẫn chìm đắm trong hào quang cũ của Thích gia quân, nói: “ Sau này chúng ta sẽ sống cuộc đời hoàn toàn khác với ngày tháng chúng ta đã sống, không thể dùng tâm thái cũ đối diện với cuộc sống mới, ta gả đi, vậy thì chúng ta phải thích ứng với họ, không phải họ thích ứng với chúng ta.”
Khi chủ phó ba người đang nói chuyện thì nghe thấy giọng Hồng Nương Tử hô lớn bên ngoài: “ Ai muốn theo ta tới đại doanh Sấm vương làm nên đại sự thì đứng ra.”
Phùng Anh nghe vậy cầm tấm lụa lên, tựa hồ đang nghiên cứu xem làm sao mới có thể thêu được thật nhiều hoa, Tiểu Sở từ đầu tới giờ không nói gì, rốt cuộc không nhịn được phì cười, bị Bành Thọ trừng mắt cho một cái, đánh cắn chặt răng.
“ Các ngươi theo ta cùng giết tham quan, trừ ác bá, phân chia tài sản bọn chúng, nay Sấm vương chỉ huy mấy chục vạn hùng binh, tung hoành khắp Hà Nam không ai địch nổi, đại trượng phu không tranh thủ lúc này gây dựng sự nghiệp thì còn đợi tới bao giờ? Chẳng lẽ các ngươi muốn theo một phú gia tiểu thư muốn gả cho quan thân lên Phục Ngưu Sơn ăn rau dại, cầy cấy dệt vải sao? “ Hồng Nương Tử lại lần nữa cao giọng nói:
Tiểu Sở nghiêng tai nghe ngóng một hồi, không thấy ai đáp lời cô ta, vùi đầu vào đống lụa, hai vai rung lên liên hồi.
Phùng Anh sợ Tiểu Sở cười ra tiếng làm Hồng Nương Tử nghe được thì không hay, đem nay tấm lụa trên tay chùm lên người nha đầu điên đó.