Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 400 - Q2 - Chương 206: Mở Màn Đại Chiến Trương Gia Khẩu. (5)

Q2 - Chương 206: Mở màn đại chiến Trương Gia Khẩu. (5)

Chỉ một đợt xung kích gần như khiến toàn bộ đám kỵ binh của Trác La chiến tử.

Tiền Thiểu Thiểu từ trong bóng tối đi ra, đống nhìn thi thể dưới đất tấm tắc khen:” Đây mới là uy lực của kỵ binh chân chính, người Hán vẫn chỉ là biết cưỡi ngựa thôi.”

Phạm Tam lén lút xé một miếng vàng trên giáp trụ của Trác La đưa cho Tiền Thiểu Thiểu, tất nhiên Tiền Thiểu Thiểu không lấy, vì thế hắn thản nhiên cho vào trong lòng.

Hắn không tham lam, mỗi lần chỉ kiếm chút lợi nhỏ.

Hộ vệ của Tiền Thiểu Thiểu chém những cái đầu lâu vẫn còn lành lặn, gọi ít nông phu tới, chất thi thể thành đống, rưới dầu lên thiêu cháy.

Dưới ánh lửa tường thành màu đỏ của thành Quy Hóa hết sức đẹp mắt.

Tiền Thiểu Thiểu không đợi lửa tắt đi vào cổng thành đã mở rộng, nhìn thấy Tiết Quốc Tài đứng bên cổng thành, tay xách cái đầu người vẫn còn nhỏ máu:” Bảo Thừa Tiên đấy à?”

Tiết Quốc Tài gật đầu:” Hắn muốn lập công chuộc tội, ta không đồng ý, bọn ta có thể tha cho những tên Kiến Nô thú vị, nhưng không bao giờ tha cho đám người này, ý của đám Quốc Trụ cũng thế.”

“ Tùy các ngươi thôi, ta cũng không ý kiến.”Tiền Thiểu Thiểu cười khùng khục, giang rộng tay hét lớn, giờ thì hắn chẳng phải kiêng dè gì nữa:” Đã tới lúc thay đổi cờ trên tường thành rồi, các huynh đệ, chúng ta đã nhẫn nhịn ba năm, giờ là thời khắc chúng ta từ trong bóng tối đi ra ngoài ánh sáng.”

Từ trong bóng tối không ít gương mặt non nớt đầy hưng phấn đi ra, giơ cao tay hò hét, cả Phạm Tam chẳng hiểu gì cũng hùa theo, còn là tên hô tích cực nhất.

Tiết Quốc Tài hưng phấn xoa tay:” Mặt trời lên chúng ta sẽ kéo cờ Lam Điền, bia địa giới cũng khắc xong rồi, đóng ngay trước cổng thành.”

Tiền Thiểu Thiểu đi lên tường thành, khoanh chân ngồi xuống, mắt nhìn không chớp về phía đông xa xôi, đợi thời khắc mặt trời ló rạng.

Sau lưng hắn, đám người Tiết Quốc Tài bắc thang leo lên cổng thành, dùng đục phá đi ba chữ thành Quy Hóa ở bề ngoài, dần dần lộ ra tấm biển đỏ nền đen.

Ba chữ thành Lam Điền hiện lên vô cùng bắt mắt trong đêm đen, tựa hồ thu hút toàn bộ ánh trăng vào đó.

…. ….

Chiến mã của Vân Chiêu dừng lại ngoài Trương Gia Khẩu không vào thành, toàn thân bọc trong trang phục lữ hành đen, mặt cũng quấn khăn che kín mít, để lộ mỗi đôi mắt, y đứng trên sườn núi cao, nhìn xuống tòa thành trống đó rất lâu.

Chẳng phải là suy nghĩ gì, nhưng mà có chút bùi ngùi, một trọng trấn thương nghiệp phồn hoa vậy là biến mất khỏi lịch sử.

Hằng Thông hiệu của Vân thị ở Trương Gia Khẩu buôn bán lá trà, tơ lụa, đồ gốm, vải, hương liệu thì đám người Phạm Tiêu Sơn coi thường vụ mua bán nhỏ ấy, chúng ra sức mang ra tái ngoại lượng lớn quặng sắt, đao kiếm, lương thực, giáp trụ, tên nỏ.

Trong hai năm qua, Phạm Tiêu Sơn liên tục yêu cầu huyện Lam Điền bán cho mình hỏa súng, đạn pháo, thuốc súng, nhưng do không được huyện Lam Điền đồng ý, bọn chúng rất tức giận, mâu thuẫn đó năm nay bùng phát, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự hợp tác của hai bên.

Giờ thì tốt rồi, không cần phiền lòng nữa.

Tiền Thiểu Thiểu, Trương Quốc Trụ, Lý Định Quốc xử lý chuyện này rất tốt, sau này ai muốn làm ăn với người tái ngoại, phải đi qua thành Lam Điền.

Đây là chuyện con gà này chết thì con gà kia gáy, thành Lam Điền quật khởi đã định sẵn kết cục diệt vong của Trương Gia Khẩu.

Đây là thứ quan hệ cạnh tranh tàn khốc hơn cả sự cạnh tranh giữa người với người.

Vân Chiêu muốn lập nên quy củ mới trong giao dịch với người Mông Cổ, bất kỳ kẻ nào bất đồng ý kiến sẽ bị cho vào kế hoạch thanh trừng.

“ Huyện tôn, đại quân của Nhạc Thác chỉ còn cách nơi này 50 dặm nữa thôi, đây không phải là chỗ nên ở lâu.” Từ Ngũ Tưởng thúc ngựa đi lên gấp giọng nói:

“ Đợi thêm chút nữa đi.” Vân Chiêu đã nhìn thấy thám báo của Kiến Nô vào Trương Gia Khẩu:” Không biết Tiền Thiểu Thiểu có đặt bẫy trong tòa thành này không nhỉ?”

“ Nhạc Thác không thể ngu xuẩn như thế được, hắn sẽ không vào thành đâu, nếu là ti chức sẽ cho nô lệ cướp được vào thành, một là tiện trông coi, hai là uy hiếp chúng ta không dám phát động cạm bẫy, như thế hắn sẽ có đủ thời gian để xử lý mọi uy hiếp trong thành. Cho nên dù Tiền Thiểu Thiểu bày trò gì ở đây thì cũng vô nghĩa thôi.” Từ Ngũ Tưởng lần nữa bất an thúc giục: “ Huyện tôn, chúng ta tới thành Lam Điền đi.”

Vân Chiêu cầm ống kính viễn vọng bằng đồng quan sát, không nói gì cả, đến khi chân trời xuất hiện một đường màu đen hẳn là đại quân của Nhạc Thác: “ Lô Tượng Thăng vẫn bám theo đuôi Nhạc Thác chứ?

“ Vâng, theo tình báo mới nhất thì ông ta cách hậu quân của Nhạc Thác chưa tới 30 dặm, tình hình của họ đã tệ lắm rồi.”

“ Ồ, sao thế, họ chưa nhận được quân giới của chúng ta à?”

Từ Ngũ Tưởng cười khổ:” Huyện tôn đúng là quý nhân chóng quên, hai quản gia của Lô thị có đi ngày đi đêm cũng làm sao bắt kịp tốc độ truy kích của ông ấy, vận chuyển quân giới không dễ dàng, dọc đường toàn hạng hồ lang, khó mà nói số quân giới ấy không khiến đám Lưu Trạch Thanh thèm khát.”

“ Huyện tôn, chúng ta đi thôi, đây không phải là lúc quan tâm tới Lô Tượng Thăng đâu.”

Trong kính viễn vọng quân đội Kiến Nô mỗi lúc một gần, chúng mặc khải giáp, lưng đeo vũ khí, bụi đất mù mịt, cờ bay phất phới, Vân Chiêu có cảm giác đang xem một bộ phim điện ảnh kiểu cũ.

Quân đội chẳng hùng tráng, uy thế như Vân Chiêu tưởng tượng, ngược lại đội quân này có vẻ mỏi mệt đội ngũ xộc xệch.

“ Huyện tôn, thám báo của địch phát hiện ra chúng ta rồi, mau đi thôi.” Từ Ngũ Tường tim vọt tới tận cổ:

Vân Chiêu thu kính viễn vọng lại, xoay đầu ngựa phóng như bay về phía thành Lam Điền, hai trăm hộ vệ bám theo.

Từ Trương Gia Khẩu tới thành Lam Điền còn tới 600 dặm, đó là chỗ dựa để đám Tiền Thiểu Thiểu cho rằng mình có thể đánh bại đại quân của Nhạc Thác.

Thành Quy Hóa biến thành thành Lam Điền, nhất định sẽ khiến Mãn Thanh thẹn quá hóa giận, dưới cục diện hiện nay, do đại quân Nhạc Thác ở gần nhất đi tiễu trừ là điều tất nhiên.

Không cần biết Nhạc Thác có muốn hay không thì hắn cũng phải lấy Trương Gia Khẩu làm căn cứ để tấn công thành Lam Điền.

Chỉ tiếc rằng mười bốn vạn gánh lương thực mà đám Phạm Tiêu Sơn phí hết công sức mới thu thập được không còn nữa, Nhạc Thác chẳng thể ung dung bày binh bố trận, chỉ có tốc chiến tốc thắng.

Vân Chiêu nghe thấy tiếng hỏa súng nổ sau lưng, đó là đội hộ vệ của y đang chiến đấu với thám báo của quân Kiến Nô, vì vậy y tăng thêm tốc độ, mình đi càng xa thì đội hộ vệ càng sớm thoát khỏi dây dưa với thám báo Kiến Nô.

200 dặm xung quanh Trương Gia Khẩu giờ không một bóng người, chỉ có hoang mạc sỏi đá, thi thoảng đó đây thấp thoáng vài căn nhà bỏ hoang và ruộng lúa mạch sắp vào vụ thu hoạch, những bách tính tham gia đồ thành cướp bóc ở Trương Gia Khẩu tất nhiên chạy càng xa càng tốt, đề phòng bị báo thù, cho nên kế hoạch vườn không nhà trống được thi hành hết sức triệt để.

Đội ngũ của Vân Chiêu chạy một lèo về phía tây, vượt qua Tang Can Hà, Hoàng Dương Hà, tới đây là bắt đầu bố trí phòng ngự của thành Lam Điền rồi.

Không ngờ người nghênh tiếp Vân Chiêu đầu tiên lại chính là Tiền Thiểu Thiểu, từ rất xa vừa nhìn thấy Vân Chiêu, hắn đã hét lên:” Thiếu gia chuẩn bị cưới tỷ tỷ của tiểu nhân à?”

Trong giọng nói đó không phải chỉ toàn niềm vui, tên tiểu tử này luôn không mấy tán thành Tiền Đa Đa gả cho mình, Tiền Đa Đa tiết lộ cho y lâu rồi, Vân Chiêu cười ha hả:” Đã chọn ngày rồi, 18 tháng 7.”

“ Tỷ ấy có vui không?”

- Nàng ấy mừng phát điên ấy chứ, giờ đang tự làm áo cưới, dù ngươi có ý kiến bất đồng thì cũng đã quá muộn rồi.

Tiền Thiểu Thiểu đã phóng ngựa tới bên Vân Chiêu, cái mặt hắn chẳng có tí vui vẻ nào:” Tiểu nhân biết ngay mà, ngay từ nhỏ thiếu gia đã có lòng dạ bất chính với tỷ ấy rồi.”

“ Đó gọi là đôi bên cùng phát sinh tình cảm, từ cái nhìn của ngươi về chuyện nam nữ làm ta lo cho tương lai sau này của ngươi đấy.” Vân Chiêu nhìn gương mặt giống Tiền Đa Đa như tạc, nhưng lúc này lại có kích động muốn đá hắn xuống ngựa, vất vả trên thảo nguyên lâu như vậy mà chẳng thấy hắn đen đi:” Được rồi, nói cho ta chuyện thành Lam Điền đi, ta thực sự không yên tâm nổi.”

Bình Luận (0)
Comment