“ Nếu ông mà chiến tử, ta lập tức hạ Tuyên Phủ, Đại Đồng, kiếm cho thành Lam Điền chỗ dựa vững chắc.” Vân Chiêu tuyên bố thẳng, một phần là tiếc tài cảm phục nhân cách của Lô Tượng Thăng, hai nữa bất kể triều đình phái ai tới làm tổng đốc Tuyên Đại, người đó cũng không phối hợp với y, đám Dương Tự Xương sao chịu bỏ cơ hội này cô lập thành Lam Điền:
Lô Tượng Thăng rít lên:” Ngươi là quan viên Đại Minh đấy.”
Vân Chiêu điềm nhiên đáp:” Chính vì ta là quan viên Đại Minh cho nên mới làm thế, thiên hạ này không phải là của một mình Chu gia, mà là của tất cả người trong thiên hạ, Chu gia thu thuế của bách tính thì mà không thể giúp bách tính sống yên ổn, vậy thì đổi người khác thôi. Nếu ông không còn là tổng đốc Tuyên Đại thì ông cũng hiểu vì sao ta phải lấy hai nơi đó, ta không muốn hơn mười vạn người trong thành bốn bề thọ địch.”
Lô Tượng Thăng không tức giận khi nghe lời này, sự thể như vậy, không trách được người ta, ăn hết cơm, dùng ống tay áo rách lau miệng, cầm chiến đao lên:” Nhờ ngươi một chuyện, lệnh bộ hạ của ngươi công kích mãnh liệt chút, ta muốn vào phạm vi mười dặm quanh đại doanh Nhạc Thác xem sao.”
Vân Chiêu nhíu mày:” Ông đang tìm lấy cái chết đấy.”
Lô Tượng Thăng ngửa mặt nhìn trời:” Ta làm thần tử không giết ngươi ngay là bất trung, làm quan mà khiến bách tính sống không yên là bất nhân, người như thế nên chết sớm mới phải.”
“ Ông nên sống lâu vào, như thế mới thấy mỹ cảnh tương lai.” Vân Chiêu lớn tiếng nói sau lưng ông ta.
Giọng Lô Tượng Thăng từ xa truyền lại:” Ta là người cũ, nhìn quen sơn hà cũ, mỹ cảnh để người mới nhìn đi, ta đi theo mặt trời lặn cũng là câu chuyện đẹp.”
“ Ông ta coi thường chúng ta.” Tiền Thiểu Thiểu từ đầu tới cuối ngồi trong quân trướng không nói gì, giờ bất mãn lên tiếng:
Vân Chiêu nhè nhẹ xua tay:” Không cần nghĩ chuyện này vội, cứ đánh tốt trận chiến trước mắt đã, theo tin tức từ Thịnh Kinh truyền về Hoàng Thai Cát muốn đoạt lại thành Lam Điền, đã phải Đa Nhĩ Cổn dẫn theo một vạn binh mã của Chính Bạch Kỳ tới rồi, không chỉ thế, bát kỳ Mông Cổ mới thành lập cũng có hai vạn, lần này áp lực của chúng ta lớn đấy.”
Tiền Thiểu Thiểu phát ra tiếng cười giễu cợt:” Có áp lực gì chứ ạ, lần này chúng ta phải khiến Kiến Nô chảy tới giọt máu cuối cùng dưới thành Lam Điền.”
“ Ta không lạc quan như ngươi đâu.”
“ Tiểu nhân không nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đã không thể vứt bỏ thành Lam Điền, vậy thì chỉ có thể tử chiến mà thôi, không đánh một trận thì cục diện làm sao rõ ràng. Việc gì thiếu gia phải do dự như thế, tiểu nhân thấy thiếu gia quá coi trọng Lô Tượng Thăng rồi, ông ta là thống soái quân đội, vậy thì phải sẵn sàng đối diện với cái chết, đâu cần tính toán cho ông ta làm gì.”
Vân Chiêu phải thừa nhận Tiền Thiểu Thiểu nói đúng, đôi khi y đứng ở góc độ người chứng kiến lịch sử thương cảm cho đám anh hùng bi tráng như Lô Tượng Thăng, vì thế đôi khi có tâm thái không nên, ve cằm:” Giờ Đa Nhĩ Cổn dẫn quân ở phía sau, ngươi thấy chúng ta có nên đánh một trận với Nhạc Thác không? Đợi bọn chúng hợp quân với nhau, e khó có cơ hội.”
Tiền Thiểu Thiểu lập tức kiến nghị:” Nhạc Thác là đối thủ cũ của Lô Tượng Thăng, ắt coi trọng ông ta, Lô Tượng Thăng còn một vạn ba nghìn quân, không hề ít, đợi khi bọn họ quyết chiến, toàn bộ sự chú ý của Nhạc Thác dồn về phía Lô Tượng Thăng, chúng ra huy động toàn bộ kỵ binh Mông Cổ do Ba Đặc Nhĩ suất lĩnh, tập kích đại doanh của chúng, ắt thu được kết quả bất ngờ.”
Vân Chiêu gật đầu, coi như đồng ý với kiến nghị của Tiền Thiểu Thiểu, y biết đây không phải là kiến nghị của một người, mà là của Cao Kiệt, Vân Quyển, Trương Quốc Trụ, Lý Định Quốc.
Bọn họ không coi trọng Lô Tượng Thăng như Vân Chiêu, trong mắt họ phân chia rạch ròi người thuộc Lam Điền hệ và người ngoài, lúc này hai quân giao tranh, nói tới còn mất gì đó là hành vi nực cười.
Huyện Lam Điền cường đại mang tới sự kiêu ngạo cho những người này, tất cả những thứ có thể dùng trên thế giới đều cần dùng để phục vụ cho thắng lợi của quân mình.
Ruộng lúa mạch ngoài Trương Gia Khẩu bốc khói đen ngùn ngụt, Lô Tượng Thăng đã phái người đốt những mảnh ruộng héo khô do lâu ngày không ai tưới nước.
Lửa lớn từ ngoại vi Trương Gia Khẩu lan vào trong, tới khi gặp kênh nước do các nông nô đào để ngăn lửa mới tắt dần.
Hành vi của ông ta khiến bình nguyên bên ngoài Trương Gia Khẩu xuất hiện một bức tranh quỷ dị, chỗ gần thành trì thì ruộng xanh mươn mướt, còn cách chừng mười dặm toàn bộ là tro tàn.
Kỵ binh của Lô Tượng Thăng quần thảo ngoài ruộng đen, nhiều lần muốn vượt qua kênh nước vào trong, luôn bị đại đội kỵ binh của Mãn Thanh phát hiện đuổi đi.
Ban ngày không được, đợi trời tối bọn họ lại tới, sau vài lần tập kích thành công, Kiến Nô đặt bẫy mai phục, giết chết hơn 200 người.
Sau khi được tin Đa Nhĩ Cổn không bao lâu sẽ tây tiến, Lô Tượng Thăng càng liên tục tấn công đại doanh của Nhạc Thác, đánh tới mức giết địch 800 thì cũng tổn thất 1000 rồi.
Còn Nhạc Thác thì vẫn đóng cửa thành trại dựng ngoài Trương Gia Khẩu, trừ phái số lượng hạn chế kỵ binh ứng phó với sự quấy nhiễu của Lô Tượng Thăng thì hoàn toàn không cho thấy sẽ có ý hành động lớn.
Vân Chiêu theo ước định với Lô Tượng Thăng cũng phái Lý định Quốc tham gia quấy nhiễu đại doanh Kiến Nô, Lý Định Quốc hai lần thừa lúc kỵ binh Kiến Nô bị Lô Tượng Thăng dụ địch, âm thầm tiếp cận đại doanh của Nhạc Thác, đáng tiếc đối phương rất cảnh giác, hai lần đều bị du kỵ phát hiện, đành hậm hực quay về.
Tới tận một ngày Nhạc Thác chợt nghe thấy tiếng hỏa pháo, ra ngoài đại trướng kiểm tra, phát hiện góc tây bắc doanh trại có khói đen bốc lên.
Không lâu sau Nhạc Thác nhận được tin doanh trại của mình bị Lô Tượng Thăng dùng hỏa pháo oanh kích.
“ Lô Tượng Thăng truy đuổi lâu ngày sớm cạn kiệt quân nhu, sao có thể gây ra động tĩnh lớn thế này, liên tục mấy ngày rồi, lực lượng Thiên Hùng quân chẳng những không suy yếu, mà còn ngày một mạnh hơn, giờ lôi cả hỏa pháo ra nữa, không thể.” Đỗ Độ nghe bẩm báo mà phẫn nộ:
Phạm Văn Trình giọng khàn khàn, thời gian qua ông ta hao tâm tổn trí quá nhiều, ăn không ngon ngủ không yên:” Đây không phải là lực lượng của Lô Tượng Thăng, mà là của huyện Lam Điền, phía tây bắc Trương Gia Khẩu là núi, có người của chúng ta cảnh vệ, giờ không thu được chút cảnh báo nào mà kẻ địch đã bố trí được pháo trên núi tấn công chúng ta.”
“ Lão hủ cho rằng chúng đã nghe được tin Thạc Duệ thân vương tây tiến, cho nên chó cùng rứt dậu, muốn quyết chiến với chúng ta trước. Hai vị bối lặc ngàn vạn lần đừng mắc bẫy, nhìn như chúng quấy nhiễu chúng ta, nhưng cũng có thể coi chúng ta giữ chân chúng ở Trương Gia Khẩu, đây là chuyện tốt.”
“ Bọn chúng nổ pháo trên Mã An Sơn là chuyện nên cao hứng mới đúng, nghe nói hỏa pháo huyện Lam Điền có chỗ đáng học hỏi, hơn Hồng Di hỏa pháo chúng ta thu hoạch được ở Liêu Đông. Nếu chúng ta thu giữ được loại đại pháo này dù tổn thất nghiêm trọng một chút cũng là đại công.”
Nhạc Thác gật gù:” Đúng là như vậy, đại pháo nặng nề, không tiện di chuyển, đáng để chúng ta thăm dò một lần. Truyền lệnh phó đô thống Tề Cách, thăm dò nơi địch đặt đại pháo, làm rõ rồi lập tức tiến công, tốc độ phải nhanh, chớ để địch hủy mất đại pháo.”
Lính truyền lệnh đi rồi, Đỗ Độ quay sang Phạm Văn Trình:” Ta gửi thư cho Cố Sơn ngạch chân ở Lão Cáp Hà, bảo hắn chớ ngược đãi gia quyến ngươi. Ta đã ghi nhớ lòng trung thành của ông rồi, đợi trận chiến này kết thúc, ta sẽ tiến ngôn lên bệ hạ, thất bại ở Trương Gia Khẩu là do năng lực của ông chứ không phải lòng trung thành của ngươi thay đổi, hãy dốc sức vì bệ hạ, Đại Thanh sẽ không bạc đãi bất kỳ ai trung thành với chúng ta.”
Phạm Văn Trình cảm kích rơi lệ.