Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 41 - Q1 - Chương 028: Một Vân Gia Không Tầm Thường.

Q1 - Chương 028: Một Vân gia không tầm thường.

Hai thầy trò từ lúc ở cái lán của Lưu Tông Mẫn về đều tâm trạng, Từ tiên sinh nhãn thần lúc nào cũng có chút mệt mỏi dường như có chút suy tư nhân thế, làm ai nấy đều khâm phục, chỉ là bên cạnh có một bé mặt trầm tư giống hệt như nhau thì lại thành hết sức buồn cười, không ít hương dân nhìn thấy không chào hỏi như mọi khi, biết ý tự động tránh sang bên, không làm phiền họ suy nghĩ.

Từ tiên sinh là người học thức uyên bác, lại từng trải, trực tiếp nói ra kết quả: “ Hắn sắp luân lạc thành tặc khấu rồi.”

Vân Chiêu há mồm ngạc nhiên, kết luận này không hề sai, trong khi tiên sinh mới gặp hắn lần đầu: “ Tiên sinh, tất cả điều người nói đúng là chứng tỏ hắn không một lòng với nghề, làm sao lại thành tặc khẩu rồi?”

Từ tiên sinh mỉm cười nhẹ, một tay đặt lên cái đầu tròn của Vân Chiêu: “ Thời buổi này, người như hắn muốn có cuộc sống tốt hơn, vậy chỉ còn đường làm tặc khấu thôi, không thấy sao, ngươi cho hắn bát cơm lâu dài, hắn chẳng tỏ vẻ gì là vui mừng.”

Vân Chiêu ngần ngừ: “ Người này là do Phúc bá đưa về mà.”

Từ Nguyên Thọ ngồi xuống mặt đối mặt với Vân Chiêu, đôi mắt thằng bé đó tuy trong đêm vẫn như có tia sáng ánh lên bên trong, một đôi mắt có sức hút: “ Giờ là lúc vụ xuân, nông cụ tổn hại liên tục, thời điểm này rất khó mời được thợ rèn, nhất là loại thợ rèn có tiếng như Lưu Tông Mẫn, cho nên chuyện này ta thấy không bình thường cho lắm, ngươi nên hỏi Phúc bá cho kỹ.”

Vân Chiêu thoáng suy nghĩ lắc đầu: “ Con không hỏi.”

“ Vì sao?”

“ Mẹ nói Phúc bá là người có thể tín nhiệm nhất Vân thị, nếu con đi hỏi, sẽ làm ông ấy khó xử.”

Từ Nguyên Thọ xoa đầu Vân Chiêu rồi vỗ vỗ vài cái, không nói gì cả, chắp tay sau lưng rời đi.

Vân Chiêu vẫn đứng đó suy ngẫm một lúc tới khi không thấy tiên sinh nữa mới sực tỉnh chạy về nhà, đi một mạch tới thẳng hậu viện, mẹ đã ngồi bên mâm cơm đợi y về lâu rồi.

Nhàn ăn loãng, bận ăn khô, cho nên cơm nước hôm nay rất thịnh soạn, trừ ít thịt muối mỡ màng ra, còn có một đĩa rau đắng mang vị cỏ xanh.

Vân Chiêu gắp một miếng rau một miếng thịt vào bát mẹ trước, sau đó cắm mặt vào ăn, ăn như chết đói, ăn tới cơm bắn đầy mặt, cho nên chẳng mấy chóc ăn xong, đặt bát xuống đợi.

“ Có gì nói đi. “ Vân Nương ăn uống rất có dáng vẻ đại gia khuê tú, chậm rãi thong thả, nhìn rất có mỹ cảm, thể hiện được xuất thân danh gia của nàng:

“ Mẹ, Lưu Tông Mẫn có vẻ không phải người tốt.”

“ Hắn vốn không phải là người tốt, quan phủ đang truy bắt hắn mà.”

Vân Chiêu kinh ngạc, thì ra mẹ biết: “ Vì sao nhà ta còn thu nhận hắn?”

Vân Nương ăn hết miếng rau đắng rồi thong thả đáp: “ Cách nhà ta năm mươi dặm có một ngọn núi tên là Nguyệt Nha Sơn, trên núi có một vị đại vương tên là Thôi Sơn Hổ, ban ngày không phải đã nói với con là nhà mình không nộp thuế rồi à? Kỳ thực là có, nhưng không phải nộp cho quan phủ, mà là nộp cho vị sơn đại vương kia.”

Tin này với Vân Chiêu mà nói không khác gì sét đánh bên tai, té ra thiên hạ đã loạn tới mức này, phản tặc ở ngay sát nách nhà mình rồi sao: “ Mẹ, làm vậy không có vấn đề gì à?”

“ Đương nhiên là có, nhưng mà quan sai huyện Lam Điền ngay cả huyện thành còn chẳng dám ra, con bảo chúng ta nộp cho ai?”

“ Không ai quản ạ?”

Thấy nhi tử để ý chuyện này như thế, Vân Nương đặt bát xuống, nghiêm túc trả lời: “ Sao lại không có ai quản, quan phủ huy động lính vệ sở đi tiễu trừ, càng tiễu trừ thì lính vệ sở Lam Điền càng ít, cường đạo trong tay sơn đại vương càng nhiều, cuối cùng cả chỉ huy sứ của vệ sở cũng chạy mất, tránh cho trang tử không bị quấy nhiễu, đành phải làm như thế.”

“ Ba năm qua vị sơn đại vương đó coi như giữ quy củ, trừ mỗi năm thu thuế ra thì không tới trang tử chúng ta, những chuyện này đều do Phúc bá an bài, mẹ chưa bao giờ hỏi tới.”

“ Lần này Phúc bá an bài Lưu Tông Mẫn tới đây rèn sắt, nói không chừng có dính líu tới người của Nguyệt Nha Sơn, con tránh tên đạo tặc đó xa một chút, đừng để nhiễm mùi thổ phỉ, tương lai muốn lấy tức phụ cũng không lấy được người tốt.”

Mẹ thật là, tính xa thế rồi, Vân Chiêu cảm thán: “ Đại Minh hết rồi.”

Vân Nương gật đầu: “ Đây là chuyện ai cũng biết, những người có kiến thức đều đã chuẩn bị lúc thay triều đổi đại, chỉ mong rằng tới lúc đó đừng chết quả nhiều. Ngoại công con năm năm trước đã từ chức học chính phủ Tây An, còn xây dựng trạch tử ẩn cư trong Tần Lĩnh, theo mẹ thấy, may mà nhờ năm nay có trận mưa xuân lớn, nếu không một đám người không có gì ăn, trời mới biết xảy ra chuyện gì, ngoại công con cũng không ở trong phủ thành Tây An lâu nữa đâu.”

Thì ra tất cả đều có chuẩn bị rồi, vậy mà Vân Chiêu còn nghĩ thiên hạ say, chỉ có mình mình tỉnh, lẩm bẩm: “ Chẳng trách nhà ta phải xây tường đá cao như vậy.”

Vân Nương xỉa tay vào mi tâm nhi tử cười: “ Tí tuổi đầu như ông cụ non rồi, rửa ráy xong thì đi ngủ đi, hôm nay không cần viết chữ nữa, con kéo cày cho người ta nửa ngày trời, mệt lắm rồi.”

Khi Vân Chiêu là thằng ngốc đều là mẹ giúp tắm rửa, Vân Chiêu thông minh lên liền đổi thành Tần bà bà mà cứ tới tối là đôi mắt như mù.

Mỗi lần tắm cho Vân Chiêu, Tần bà bà đều lẩm bẩm mấy câu như Vân Chiêu là nam oa, tắm rửa còn nhiều hơn cả tiểu thư đại hộ.

Cho nên bây giờ Vân Chiêu tự tắm, thường y chỉ để hai nha đầu Xuân Xuân, Hoa Hoa chuẩn bị nước tắm cho mình, còn lại là tự lo.

Sau khi ngâm nước bồ kết, toàn thân từ trên xuống dưới mang một mùi thảo mộc, làm y đứng bên cạnh trâu toàn dụ bọn chúng tới hít, có con quá đáng còn liếm một phát.

Chết người nhất là Vân Chiêu phát hiện ra tóc mình đã dài hơn một thước rồi, mỗi lần chải đầu tóc ra cả nắm, làm y rất lo tương lai mình sẽ bị hói.

Giường Vân Chiêu ngủ rất rộng, loại giường có thể dùng làm võ đài luôn ấy, thế nhưng Xuân Xuân, Hoa Hoa không được phép lên ngủ, chúng ngủ ở giường nhỏ trong góc nhà, ngăn cách bởi một tấm bình phong.

Chẳng phải vì Vân Chiêu coi thường hai nha hoàn ngốc này, mà vì chấy trên người chúng tựa hồ mãi mãi không giết hết được...

Mấy lần nhìn thấy chấy trên tóc chúng bò qua bò lại, Vân Chiêu có một kích động dìm chúng vào nước sôi để luộc...

Thứ đó quá đáng sợ, nó là thứ Vân Chiêu cảm thấy kinh khủng nhất trong cuộc đời mình, so với những thứ đó, Vân Chiêu thà đối diện với hổ, báo, lợn rừng.

Nằm trên giường, Vân Chiêu cẩn thận chỉnh lý lại tin tức mà mình có được ngày hôm nay, không phải ở góc độ của người biết trước lịch sử mà là từ góc độ khách quan hơn, vì y nhận ra nếu không dùng ánh mắt người thời đại này nhìn thời cuộc, sẽ bỏ xót nhiều thứ.

Trước tiên nhà của mình không đơn giản như bề ngoài, thứ hai, Phúc bá nhìn có vẻ như quản gia của Vân thị, thực tế nắm giữ bí mật quan trọng nhất của Vân thị.

Thứ ba, cái thế giới này nát hoàn toàn rồi, khi tầng lớp cơ sở nhất của xã hội phong kiến là địa chủ không nộp thuế cho triều đình, lại còn coi là đương nhiên, vậy thì cái quốc gia đó hết rồi.

Thứ tư, lưu khấu đã thay thế triều đình bảo vệ hương dân, duy trì ổn định cho bọn họ, nói lên thực lực của lưu khấu đã lớn mạnh rồi.

Tất cả mọi thứ đều nói rõ, đại loạn là điều không thể tránh khỏi.

Đương nhiên, không biết những thông tin này thì Vân Chiêu cũng biết là Đại Minh xong đởi rồi, từ nay về sau tin tức mà hoàng đế nghe được không có xấu nhất, mà chỉ có xấu hơn.

Chỉ là khi bản thân thực sự dấn thân vào dòng lũ phát hiện, Vân Chiêu mới nhận ra, năng lực cá nhân gần như là bằng 0, y chẳng có sức kháng cự nào trước làn sóng lịch sử.

Thông qua lịch sử quá khứ từng đọc... Bất kể người nào có ý đồ ngăn cản sóng dữ đều thất bại, cuối cùng trở thành anh hùng trứ danh trên lịch sử dân tộc.

Trong bóng tối, hai mắt Vân Chiêu mở trừng trừng, chậu nước đặt trong phòng, vừa vặn có ánh trăng chiếu lên mặt nước, đó là thứ chiếu sáng duy nhất khi nửa đêm tỉnh dậy, ánh trăng phản chiếu lên nóc nhà, không gian mập mờ như ẩn như hiện, làm mọi thứ như một giấc mộng.

“ Mình có thể làm được gì đây? “ Vân Chiêu tự lẩm bẩm câu đó tới quá nửa đêm, nhưng không có câu trả lời:

Bình Luận (0)
Comment