Phạm Văn Trình lần nữa lắc đầu, ông ta cũng thấy hết sức mâu thuẫn, chỉ huy kẻ địch không tầm thường, sao lại có hành vi ngu xuẩn tới thế này, bọn chúng dù có hỏa khí mạnh mẽ hỗ trợ chăng nữa cũng sẽ tiêu hao rất lớn, trong tay quân Kiến Châu còn tới 9 vạn nô lệ người Minh, vào lúc nguy cấp đem dùng đủ tiêu hao hết đạn pháo của chúng.
Đang nói chuyện lại có quân báo được đưa tới, Nhạc Thác vừa xem một cái liền đấm xuống bàn, lửa giận bừng bừng.
Phạm Văn Trình nhổm người rời ghế, vươn cổ lo lắng hỏi:” Bối lặc, có phải là chiến sự tiền phương không tốt?”
Nhạc Thác buông tiếng thở dài:” Tắc Xích vừa tới danh trại tây bắc báo về, Tề Tề Cách gần như toàn quân bị diệt rồi ...”
Phạm Văn Trình cả kinh :” Cái gì, kẻ địch chưa tới 1000, sao làm được chuyện đó, phải chăng tin báo có sai lầm gì?”
“ Không sai gì cả, đối thủ đúng là chỉ có 800 kỵ binh, hiện đang chiến đấu với Tắc Xích, Tề Cách Cách trúng kế hỏa công, người trong vòng lửa bao gồm cả hắn đều bị chết ngạt, đến khi chết vẫn còn giữa nguyên quân trận hoàn chỉnh, thảm vô cùng.”
Nếu là dùng hỏa công thì có chiến tích như vậy là bình thường thôi, song thực hiện kế này thường chuẩn bị rất tốn công, đa phần là dùng ở địa bàn của bản thân, tự hủy để diệt địch, dùng hỏa công địa bàn đối thủ rất khó, Phạm Văn Trình đang muốn hỏi kỹ hơn, chợt thấy mặt đất rung chuyển, tiếp đó là tiếng nổ liên miên từ phương bắc truyền tới.
Nhạc Thác bình tĩnh lấy yêu đao treo trên tường đeo lên người:” Văn Trình công có muốn đi với ta một chuyến không?”
Phạm Văn Trình chắp tay hào hùng nói:” Xin bối lặc ban cho khải giáp vũ khí, tuy lão hủ là giới thư sinh, nhưng cũng có thể lên chiến trường góp sức vì Đại Thanh.”
Nhạc Thác cười ha hả: “ Ta phải thừa nhận văn nhân Đại Minh càng thêm hữu dụng hơn võ nhân, Văn Trình công, chúng ta đi nào.”
Đợi Phạm Văn Trình mặc giáp hoàn tất, hai người dẫn theo thân binh, phóng thẳng về phía chính bắc.
Lô Tượng Thăng ở trong loạn quân dũng mãnh như sư tử, chiến mã phía dưới không khác gì quái thú, chở ông ta tung hoành trong loạn quân, hỏa súng vừa bắn vào người một kẻ trước mặt, tuấn mã đã giơ vó đạp nát đầu.
“ Hướng về phía trước.”
Đường đi phía trước đã được dọn sạch, Lô Tượng Thăng hét lớn, treo hỏa súng, rút trường đao xung phong về phòng tuyến thứ hai mà người Kiến Châu vừa mới vội vàng lập nên. Sau lưng ông ta, tướng sĩ Thiên Hùng quân bỏ kẻ địch đang dây dưa, thúc ngựa truy đuổi theo chủ tướng.
Tên bay như châu chấu ...
Thiên Hùng quân phóng ngựa trên cùng nối nhau ngã khỏi chiến mã, hai hộ vệ giơ thuẫn bài bảo vệ Lô Tượng Thăng cũng từ từ trượt khỏi lưng chiến mã, lộ ra Lô Tượng Thăng toàn thân chi chít tên.
“ Xông lên!”
Lúc này đây Lô Tượng Thăng tựa hồ đã quên mất thân phận tổng đốc Tuyên Đại của mình, ông ta chỉ còn suy nghĩ, đột phát phòng tuyến trước mắt, đánh bại những kẻ này, đằng sau kia là doanh nô lệ Đại Minh.
Chiến mã chân sau tráng kiện mạnh mẽ, tung mình vượt qua đống xác người, xác ngựa, chân trước vừa chạm đất, một mũi nỏ thương xuyên qua ngực, chân nó nhũn ra, đầu gục xuống, người lộn vòng trên không, rồi ngã xuống đất không còn phản ứng gì nữa.
Lô Tượng Thăng ngã khỏi chiến mã, người lăn lông lốc, mấy mũi tên cắm trên người gãy cả, ông ta muốn đứng lên, nhưng cái chân mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào, nóng ruột nhìn đại đội Thiên Hùng quân lao qua bên cạnh mình đánh vào trận địa, toàn lực hét lên:” Giết!”
Chân không đủ sức, ông ta dùng tay chống người tiến lên, một con chiến mã dừng bên cạnh, thì ra là tộc đệ Lô Tượng Hiền, kéo ông ta dậy, muốn đưa lên chiến mã.
“ Ta bị thương rồi, ngươi, xông lên, đục xuyên trận địch.” Lô Tượng Thăng đẩy mạnh tộc đệ ra, chỉ phía trước quát:
Lô Tượng Hiền hú một tiếng quái dị lao vào chỗ đội hình địch dày đặc nhất, mặc cho tên bắn leng keng trên khải giáp, càng có một số xuyên qua khoe hở giáp trụ đâm vào thịt, vẫn vung trường đao xả đôi một tên địch ý đồ ngăn cản ...
Cách đánh bạt mạng của Thiên Hùng Quân làm phòng tuyến phía trước của quân Mãn Thanh mỏng đi thấy rõ, thậm chí có một vài kỵ binh xuyên qua, hai mắt đỏ ngầu lao tới chỗ Đỗ Độ.
Tên kỵ binh liều mạng đó hiển nhiên bị hộ vệ đông đảo của Đỗ Độ chặt đầu phân thây, máu bắn cả vào mặt Đỗ Độ, nghiến răng ken két:” Chặn lại, chặn chúng lại.”
Trăm tên quân sĩ giáp trắng rời khỏi bên cạnh Đỗ Đỗ, xuyên qua quân trận đã bắt đầu lay động, tới phía trên cùng.
Trảm mã đao, trường mâu, trường kích dài một trượng chĩa về phía trước tựa như cơn bão sắt thép, đi tới đâu người ngựa xé xác tới đó.
Có đám bạch giáp binh này chắn ở trước mặt, quân trận vừa tản mác, lần nữa được lấp kín.
Lô Tượng Thăng trèo lên một chiến mã vô chủ, thấy Thiên Hùng Quân đang dần bị đẩy lùi, xoay đầu ngựa chạy về hậu phương.
Tiếng tù và chói tai vang lên, quân sĩ đang vất vả phá vây trên cùng ném ra thủ lôi cuối cùng, quay đầu ngựa nhanh chóng rút lui.
Lô Tượng Thăng nhìn thấy tộc đệ Lô Tượng Hiền nằm trong đống thi thể, không cho ông ta kịp làm gì đã bị bộ hạ quay đầu kéo đi.
Đỗ Độ thấy kỳ thủ quân Minh cũng kéo cờ mà chạy rồi, phóng thanh cười dài, chĩa trường đao về phía Lô Tượng Thăng rống:” Truy kích.”
Đám bạch giáp binh kiêu dũng vẫn đi đầu đội ngũ, đoản mâu vun vút ném ra, kỵ binh Thiên Hùng Quân người nọ nối người kia ngã xuống.
Đỗ Độ truy đuổi rất nhanh, hắn phấn khích vượt cả quân trận lên hẳn tuyến đầu, nhìn thấy cả quân trận thưa thớt của Lô Tượng Tăng, nghiến răng nghiến lợi, chính kẻ điên này khiến hắn bỏ lại mấy vạn nô lệ để tháo chạy, quân sĩ tổn thất vô số, bị quấy nhiễu ngày qua ngày làm người ta không chịu nổi.
Bất kể thế nào cũng phải giết thứ phiền phức này ở đây.
Rốt cuộc truy đuổi tới mảnh đất bằng phẳng, ưu thế kỵ binh Mãn Thanh phát huy mạnh mẽ, Đỗ Độ vừa nhác thấy bóng lưng của Lô Tượng Thăng thì ông ta chạy xuyên qua dãy nòng pháo đen ngòm, lập tức biết hỏng chuyện rồi.
Đồ điên, đồ điên, dùng bao nhiêu kỵ binh như thế, dùng chính cả bản thân thi hành kế dụ địch.
“ Rút, rút!”
Tiếng gào của Đỗ Độ bị tiếng gầm của hỏa pháo nhấn chìm, từng khẩu hỏa pháo phun ra ngọn lửa màu vàng, hai quả đả nối liền với nhau bằng xích sứt dán dát mặt đất vun vút bay đi.
Đạn xích bay vào trong quân trận dày đặc, dọn luôn một khoảng trống lớn, đến khi mất hết động năng thì đống thi thể mới từ từ ngã xuống.
“ Tản ra ...”
Các tướng lĩnh Kiến Châu ra sức vẫy cờ trong tay, tiếc là muộn rồi, hỏa pháo chĩa thẳng vào cái mũi nhọn đang cố đuổi theo Lô Tượng Thăng lấy công đầu.
Khoảng cách 400 bước là lúc hỏa pháo phát huy uy lực tốt nhất.
Bạch giáp binh dũng mãnh vô địch cũng bị hỏa pháo oanh kích làm giáp trụ kiến cố bị bắn nát như làm bằng giấy, tiếp đó là thân thể bị nát bấy.
Sáu mươi hai khẩu hỏa pháo được phía Lam Điền chi viện đầy đủ đạn pháo thuốc nổ là chỗ dựa vững trãi nhất của Lô Tượng Thăng, đạn đặc, đạn chùm, đạn xích, đạn nở, không thiếu một loại đạn nào, tùy tình huống sử dụng, được pháo thủ Lam Điền thao tác vô cùng nhuần nhuyễn.
Lô Tượng Thăng quay đầu ngựa lại tổ chức đội ngũ chuẩn bị đợi thời cơ tốt nhất cho Kiến Nô một đòn chí mạng, đột nhiên bên cạnh có thân vệ hướng về phía mình hét gì đó, loáng thoáng nghe được, đưa tay che tai ù ù, chỉ thấy máu đang chảy ra, trời đất đảo lộn, cuối cùng tối sầm ...
(*) Theo lịch sử Lô Tượng Thăng chết ở đây, chết còn bị vu là hàng địch, đám Dương Tự Xương, Cao Khởi Tiềm ra sức chặn tin Lô Tượng Thăng chết trận, hơn 80 ngày mới đem chôn, vụ này khá rắc rối, tóm lại là chết.