Đa Lạp Cống có chút tiếc nuối, ông ta đã có thời gian ngắn trước khi Vân Chiêu tới, tìm hiểu về huyện Lam Điền, định tranh thủ lần này mang Phật âm tới đó, nhưng thái độ Vân Chiêu rõ ràng, không cho bọn họ xuống phía nam Trường Thành, tuy nhiên chưa hoàn toàn đóng cánh cửa lại, ông ta hài lòng rồi, hơi ngả người tới hỏi một câu đầy hàm ý: “ Tôn giả có nguyện vọng gì không?”
Vân Chiêu ngồi thẳng dậy: “ Đợi ta nhất thống thiên hạ rồi bàn luận với Phật Sống.”
Đa Lạp Cống thoáng giật mình, khép mắt lại: “ Đúng là hơi sớm rồi.”
Vân Chiêu ở lại chùa Mỹ Đại Triệu đúng một ngày, trò chuyện với Phật Sống rất vui vẻ, sáng hôm sau mới cáo từ, còn được Phật Sống tặng cho con chó ngao Tây Tạng cực lớn, coi như quà đáp lễ, con chó lông vàng bờm rộng, nhìn thoáng qua còn chẳng khác gì sư tử.
Rời chùa, Vân Chiêu quay đầu lại nhìn ngôi chùa xây dựa lưng vào núi này, nói với Thường Quốc Ngọc bên cổng: “ Tam Nương Tử của thành Quy Hóa công đức vô lượng, bà ấy đáng thành Phật.”
Thường Quốc Ngọc tức thì hiểu ý khom người: “ Thuộc hạ sẽ cho người làm kim thân để người sau tưởng niệm.”
Vân Chiêu nhảy lên chiến mã: “ Như ta đã nói, thần uy chỉ có thể thi triển trong chùa miếu mà thôi.”
“ Thần quyền sớm muộn cũng xung đột với pháp luật của chúng ta, sao huyện tôn không thanh trừ ngay từ đầu? “ Thường Quốc Ngọc không hiểu, bách tính nơi này sùng bái thần phật tới mê muội, không trừ bỏ cái gốc sẽ là họa lớn:
“ Phật ở trong lòng người Ô Tư Tàng, người Mông Cổ, người Liêu Đông đã đi ra khỏi chùa miếu, thành Phật trong lòng họ, đại xu thế không thể kháng cự, chúng ta muốn đứng vững được ở thảo nguyên phải thuận thế mà làm. Hạn định khu vực thống trị của Phật, hạn định Phật có thể làm gì, không thể làm gì, chúng ta thông qua thống trị Phật Sống, lạt ma là đủ, cần bọn họ hiểu được hai bên cần có lợi ích dựa vào nhau.” Đây không phải vấn đề một hai lời có thể giải quyết, Vân Chiêu hỏi chuyện quan trọng nhất bây giờ: “ Kết quả trận chiến Trương Gia Khẩu sao rồi?”
Thường Quốc Ngọc vội bẩm báo: “ Vẫn đang kịch chiến ạ, chúng ta chiếm ưu thế, song không lớn, Lô Tượng Thăng đã cứu được bách tính song tổn thất quá nặng không còn năng lực tái chiến đang đi về phương nam, Lý Định Quốc thiêu được một nửa lương thảo của Nhạc Thác, song 800 người chỉ còn chưa tới 200 người là quay về cũng đã mất năng lực chiến đấu.”
“ Cao Kiệt thế nào rồi?”
“ Đã tới được Gò Bạch Long, cùng tướng quân Vân Dương bố trận đợi 2 vạn nhân mã của đám Cổ Lỗ Tư, Nga Mộc Bố, Cảnh Cách Nhĩ.”
Tổng quân lực của hai cánh tinh nhuệ nhất này của quân Lam Điền có 6 nghìn, phải ngăn cản hai vạn quân Mông Cổ, đây là trận chiến đẫm máu, Vân Chiêu thở hắt ra: “ Mong bọn họ có thể cầm chân chúng ở Gò Bạch Long.”
Thường Quốc Ngọc mỉm cười: “ Thuộc hạ cho rằng sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ là nơi này chúng ta không còn người nữa.”
“ Chớ kiêu ngạo, đánh xong hẵng nói. “ Vân Chiêu quay đầu nhìn tòa thành được quy hoạch đâu vào đó song quá mức vắng vẻ, nhà cửa vô cùng thưa thớt, mười hai vạn người chưa đủ tạo nên sức sống cho tòa thành này: “ Chỉ cần diệt được đám vương công Mông Cổ đó, chúng ta sẽ có thêm nhiều người hơn nữa qua tây khẩu, tới đây cày cấy, chăn nuôi, nếu nhân khẩu nơi này có thể quá 500 vạn, ta có thể đẩy chiến tuyến tái tận chân trời ...”
Chiến sự Trương Gia Khẩu vẫn hết sức kịch liệt.
Hai quân giao chiến cực kỳ có trình tự, tiến lui chuẩn mực, điều này chứng tỏ cuộc chiến đã vào thế cân bằng, nhưng cùng với việc đám Nhạc Thác, Đỗ Độ ngày càng hiểu cách tác chiến với hỏa khí, cán cân thắng lợi đang ngả dần về phía Mãn Thanh.
Lý Định Quốc nằm trên giường bệnh, Trương Quốc Trụ nằm trên cái giường khác, xung quanh họ còn có mấy trăm cái giường.
“ Lần này lỗ vốn rồi ... Á á ... Ui ... “ Vừa được băng bó, ngủ một giấc, Lý Định Quốc gượng ngồi dậy, nhưng vết thương do binh khí cùn gây ra khiến hắn đau tái mặt, kêu liên hồi nằm xuống:
Trương Quốc Trụ đầu quấn băng trắng kín mít, chỉ còn hai cái mắt và mồm lộ ra, cũng đang rên rỉ:” Thiếu chút nữa không về được, tướng quân không cho ta biết nơi nào có người tiếp ứng hay sao?”
“ Ha ha, dẫn bộ hạ tìm đường sống trong đất chết là chuyện chủ tướng phải làm, ngươi là phó tướng khi đó nên bớt nói, sùng bái ta là đủ rồi.”
“ Chiến tử những sáu trăm mười một người, muốn sùng bái cũng chẳng còn ai.”
Lý Định Quốc nhổ một bãi nước bọt: “ Trước kia còn chết nhiều hơn, ngươi có bao giờ coi ra gì đâu, sao bây giờ lại không chịu nổi rồi.”
Trương Quốc Trụ khó khăn nghiêng đầu nhìn bộ hạ, chẳng nhiều lời: “ Trước khác giờ khác.”
Lý Định Quốc thì lắng nghe tiếng chiến đấu bên ngoài, lẩm bẩm: “ Tên Tiền Thiểu Thiểu đó thật bẩn thỉu, hắn đang dùng mạng người Mông Cổ đối mạng Kiến Nô.”
“ Đừng nói bừa.”
“ Nói bừa là thế nào, ngươi cứ nghe đi, giờ Thiên Hùng quân đã rút, chúng ta mất sức chiến đấu, còn mỗi lực lượng Mông Cổ thôi, vậy mà tiếng hỏa pháo chi viện thưa thớt như ngựa ỉa, từng cục từng cục một. Rõ ràng hắn tiếc tiền còn hơn tiếc mạng ... À, ta đoán ra rồi, nhất định là đám Trương Quốc Trụ đã biên luyện xong tân quân cho thành Lam Điền, khốn kiếp thật lúc tác chiến hắn không nói cho ta cánh quân này.”
Trương Quốc Phượng bịt tai lại, coi như không nghe thấy.
Lý Định Quốc kéo tay hắn ra: “ Ngươi nói xem Cao Kiệt với tên Vân Dương luôn kè kè bên Vân Chiêu đi đâu rồi?”
“ Địa vị của ta làm sao đủ biết cơ mật quân sự cấp cao như thế?”
“ Ngươi còn dám nói bọn chúng không phải muốn tiêu hao người Mông Cổ nữa thôi, bằng vào lực lượng tinh nhuệ đó nếu hợp binh ở đây, thêm hai cánh quân đánh thọc sườn, chúng ta đã nghiền nát đám Nhạc Thác ... Ồ, ta hiểu rồi, người ta dùng chúng ta dụ địch, mục tiêu là tiêu diệt viện binh, tính kế thật lớn.”
Trương Quốc Phượng ngồi bật dậy: “ Huyện tôn muốn diệt Đa Nhĩ Cổn sao?”
Lý Định Quốc bĩu môi, lòng kích động vì nhìn ra mưu đồ của Vân Chiêu: “ Diệt Đa Nhĩ Cồn? Không đâu, thành Lam Điền mới là nơi giành cho Đa Nhĩ Cổn, đám bát kỳ Mông Cổ nóng lòng lập công, cho rằng có Nhạc Thác ở đây, cộng thêm quân Nhạc Thác, chúng cho rằng tới thành Lam Điền là để kiếm công lao, sợ rằng toàn bộ bọn chúng sẽ chết ở chỗ này.”
“ Vân Chiêu tính thật hiểm, đầu tiên là tỉa vây cánh của Kiến Nô, sau đó để lại khúc xương cứng nhất là thành Lam Điền cho lực lượng sứt mẻ của chúng gặm. Tới khi đó Kiến Nô chết một người là bớt một người, bằng vào chút nhân khẩu của chúng, Vân Chiêu lấy một đổi một vẫn lãi.”
“ Ài, theo loại người như y, lập công dựng nghiệp là chắc trong tay, lưu danh sử sách cũng không quá khó, chỉ là nguy hiểm quá. Ngươi còn nhớ huynh đệ chúng ta bị dụ vào thành Tây An thế nào không, đúng là chơi đùa người ta trong lòng bàn tay, giờ cứ nghĩ lại chậu nước tắm của bà nương béo kia là ta thấy buồn nôn.”
Trương Quốc Phượng nghe hắn phân tích xong càng thêm yên tâm vào kết quả cuộc chiến, nếu như huyện tôn đã tính toán xa tới thế thì trận đánh ở đây xong rồi, ngáp dài một cái nằm xuống nghỉ ngơi: “ Không phải chỉ cần tuân thủ luật pháp là xong à, kẻ nào nghĩ quá nhiều mới xui xẻo thôi.”
“ Sao ngươi dám khẳng định như thế?”
“ Thư viện Ngọc Sơn.”
Lý Định Quốc nghĩ một lúc rồi gật gù: “ Đúng thế, thư viện Ngọc Sơn là sự đảm bảo an toàn cho chúng ta, các vị tiên sinh ở đó sẽ không để Vân Chiêu làm càn.”
Trương Quốc Phượng đính chính: “ Là sự đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người.”