Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 424 - Q2 - Chương 230: Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm Với Người Thường! (2)

Q2 - Chương 230: Thế giới này quá nguy hiểm với người thường! (2)

Đang lúc ai ai cũng đang mất hứng thì có tin vui .... Kiến Nô tấn công rồi.

Nói chính xác hơn là đại quân của Nhạc Thác đã bắt đầu tấn công, chiến thuật hắn dùng rất đơn giản mà hữu hiệu, cũng là chiến thuật người Kiến Châu thích dùng nhất mỗi khi đánh với Đại Minh.

Đó là phái nô lệ Mông Cổ cầm đao đi trước, không ngừng tiêu hao đạn dược cùng nhiệt tình giết người của quân Lam Điền. Bọn chúng không chỉ xuất hiện từ phía đông, nơi quân Lam Điền xây dựng bảo lũy phòng ngự dày đặc mà tới từ bốn phương tám hướng, bao vây từng bảo lũy của quân Lam Điền, chiến tuyến dài 200 dặm đều biến thành chiến trường, tiếng pháo nổ, tiếng chém giết khắp nơi.

Cuộc chiến ngay từ đầu đã diễn ra khốc liệt, trên cái chiến trường không có chỗ trọng điểm để đột phá này chỉ còn cách so xem ý chí chiến đấu của hai bên ai kiên cường hơn mà thôi.

Chủ lực của Đa Nhĩ Cổn chưa tham gia chiến đấu, bọn chúng như bầy sói lởn vởn ngoài chiến trường, chỉ cần tìm thấy nhược điểm của quân Lam Điền là chúng xông vào xâu xé, gây áp lực rất lớn cho quân Lam Điền.

Bởi có sự uy hiếp này mà đại quân của Cao Kiệt, Vân Dương cũng không tham dự cuộc chiến tưng bừng đó, bọn họ từ đầu tới cuối nhắm vào Đa Nhĩ Cổn, Đa Nhĩ Cổn không tham chiến thì họ cũng án binh bất động.

Vì thế bỗng nhiên biến thành cuộc chiến chủ yếu giữa người Mông Cổ đi theo Kiến Châu với kỵ binh Mông Cổ quy thuận thành Lam Điền và tân quân do Tiền Thiểu Thiểu biên luyện.

Cả Vân Chiêu và Đa Nhĩ Cổn đều không bận tâm tới chuyện chết một hai nghìn người Mông Cổ. Khi hàng vạn người Mông Cổ bị Đa Nhĩ Cổn xua lên chiến trường, Vân Chiêu phái thám báo đi khắp nơi mới phát hiện, chu vi nghìn dặm quanh thành Quy Hóa đã thành hoang nguyên thực sự, tất cả bị Đa Nhĩ Cổn dùng nhóm nhỏ kỵ binh lùa tới tấn công rồi, trong đó còn có cả số ít bách tính Đại Minh sống ở biên ải cũng bị chúng dùng làm bia đỡ đạn.

Trước đó Vân Chiêu dùng kế vườn không nhà trống với Đa Nhĩ Cổn, giờ Đa Nhĩ Cổn dùng kế này biến Hà Sáo, Thổ Mặc Đặc Xuyên tới thành Lam Điền thành một mảnh đất không bóng người.

Người Mông Cổ bị Đa Nhĩ Cổn xua lên chiến trường, nhưng người giết chết họ lại là Vân Chiêu.

Vì thế có thể đoán ra, sau trận chiến số người Mông Cổ còn lại sẽ hận quân Lam Điền thấu xương, cam tâm theo Đa Nhĩ Cổn về Liêu Đông, biến kế hoạch dùng lực lượng, tài phú của người Mông Cổ để xây dựng thành trì của Vân Chiêu thành lời nói xuông.

Mà lúc này tác chiến với người Mông Cổ, chết toàn người Hán ở thành Lam Điền, người Mông Cổ, người Kiến Châu chết rất ít, cách đánh của quân Lam Điền có điểm yếu rõ ràng, đó là phụ thuộc lớn vào hậu cần, bảo lũy nào hết đạn dược là chỉ có chết.

Đánh trận thế này vô cùng thống khổ, không ai được lợi ích gì rõ ràng, nên trận đánh diễn ra không bao lâu thì hai bên đồng ý đình chiến rồi.

Cho dù quân Lam Điền hận người Kiến Châu thấu xương thì nên đình chiến vẫn phải đình chiến, Vân Chiêu không bận tâm tới thể diện vô nghĩa.

Phạm Tam vác cái lá cờ trắng cực lớn chậm chạp đi từng bước vào doanh trại của Đa Nhĩ Cổn, hắn được Vân Chiêu ủy thác, mời Đa Nhĩ Cổn tới bên Tang Can hà uống trà trò chuyện.

Hắn vừa hưng phấn, vừa sợ hãi ...

Lần này Vân Chiêu bỏ ra 5 lượng vàng mua cái mạng của hắn, hắn đồng ý ngay, sau đó nhận ra, dù mình còn sống cũng không biết tiêu 5 lượng vàng này ra sao, lại sợ bị người Kiến Châu giết chết.

“ Hắc Y Quân đã rút lui 30 dặm, từ bỏ 130 bảo lũy, nhưng hỏa lực của chúng càng mạnh hơn, Vân Chiêu hẳn là đã phát hiện sách lược chúng ta muốn dùng người Mông Cổ tiêu hao lực lượng của y rồi.”

Đến chập tối, Nhạc Thác đi vào soái trướng của Đa Nhĩ Cổn, kiệt sức ngồi xuống ghế:

Đa Nhĩ Cồn quan tâm hỏi:” Quân Lam Điền tác chiến ngoan cường chứ?”

Đỗ Độ cởi mũ trụ ném cho thân vệ, cầm ngay bình rượu sữa ngựa uống:” Cực kỳ ngoan cường, khi chúng ta công phá một bảo lũy, không ngờ còn lại vẫy cờ đỏ, sau đó bị hỏa pháo ở bảo lũy khác đánh sập luôn. Chuyện như thế xảy ra không chỉ một lần mà tới tám lần, thậm chí nơi sắp hết đạn dược còn tự hủy, không cho chúng ta lấy pháo, có thể nói bọn chúng thực sự huyết chiến.”

“ Thập Tứ thúc, quân của chúng ta thực sự quá thiếu hỏa pháo, hỏa súng, đánh trận kiểu này tiêu hao lớn quá, chúng ta không chịu nổi.”

Đa Đạc cười nhạt:” Trước tiên tiêu hao hết người Mông Cổ trong tay chúng ta rồi hẵng nói, đại quân của chúng ta chưa mất một ai.”

Nhạc Thác hừ mạnh:” Chết một ít người Mông Cổ có lợi cho chúng ta, chết hết chúng ta không được gì, thậm chí là thua thiệt thôi, chúng ta mất không ít quân phó tòng ở trận chiến vừa rồi, cần bù lại.”

“ Giờ chúng ta đạt được mục đích cô lập thành Lam Điền rồi, bọn chúng đừng hòng mong người Mông Cổ ở đây hợp tác nữa, không bằng rút lui thôi, Triều Tiên, Liêu Đông vẫn cần chúng ta, không cần thiết tiêu hao lực lượng ở thành Quy Hóa nữa.”

Đa Nhĩ Cổn nhìn Nhạc Thác, đứa cháu này là con của nhị ca Đại Thiện của hắn, tuổi tác chênh lệch với hắn không nhiều, hành sự trầm ổn hơn Đa Đạc:” Có phải đây là ý chỉ của Bát ca?”

Ánh mắt Nhạc Thác có phần né tránh:” Vâng.”

Đa Nhĩ Cổn ngửa mặt lên nhìn nóc lều:” Hiểu rồi, Bát ca chỉ muốn ta tới thành Quy Hóa một chuyến, căn bản không muốn ta chiếm được thành Quy Hóa. Ha ha ha, nếu huynh ấy thấy ta ở lại Thịnh Kinh bất lợi cho huynh ấy làm việc, ta có thể ở nhà đóng cửa chuyên tâm đọc sách, đỡ phải phí công viễn chinh.”

“ Nhạc Thác, phái sứ giả tới thành Quy Hóa, mời Vân Chiêu tới Tang Can Hà uống rượu.”

Đa Đạc cười ha hả:” Ca ca, làm sao một tên Minh cẩu như y dám tới chứ!”

Đa Nhĩ Cổn mỉm cười:” Tới hay không cũng được, ta muốn xem quyết định của y thế nào thôi, ta rất tò mò với ý, nếu như có thể gặp mặt nói chuyện, biết đâu có được chỗ tâm đắc.”

Thế là hai vị sứ giả giương cờ trắng tình cờ gặp nhau giữa đường.

Cả hai đều vô cùng vui sướng, sau khi biết ý của chủ tướng hai bên, ôm nhau như người thân thất lạc lâu ngày, hết khóc lại cười, sau đó quyến luyến từ biệt.

Phạm Tam mừng vì mình không bị tên ma vương Đa Nhĩ Cổn lột da nữa, sứ giả người Hán của Đa Nhĩ Cổn cũng mừng không bị tên ma vương Vân Chiêu ngũ mã phân thây nữa.

Vì thế Phạm Tam ngẩng cao đầu với khí thế anh hùng không màng sinh tử bước vào doanh trại Đa Nhĩ Cổn.

Sứ giả người Hán cũng lấy khí chất điềm đạm tự tin của quan viên Mãn Thanh đi vào thành Lam Điền.

Vân Chiêu thân thiết tiếp kiến quan viên người Hán, cười rất hiền hòa, mặc dù những người khác đều như chó sói nhìn miếng thịt, sứ giả vẫn nói chuyện lưu loát chuyển đạt ý tứ của Đa Nhĩ Cổn.

Nếu như địa điểm do Vân Chiêu chọn rồi, thời gian để Đa Nhĩ Cổn chọn mới tỏ được thành ý.

Khi Phạm Tam bước vào đại doanh Đa Nhĩ Cổn, người đón hắn là Phạm Văn Trình.

Phạm Văn Trình như quên chuyện Phạm Tam trước kia lừa gạt mình và Phạm Tiêu Sơn, cười tủm tỉm, ngữ khí thân thiết:” Trước kia không nhận ra ngươi là anh hùng hảo hán, nay được huyện tôn huyện Lam Điền coi trọng, gửi gắm trọng trách, khá lắm, Tiêu Sơn ở trên trời có linh thiêng cũng nhắm mắt được rồi.”

Phạm Tam rợn người, rối rít nói:” Lão gia không phải do tiểu nhân giết đâu.”

Phạm Văn Trình gật đầu:” Đương nhiên ngươi không làm cái chuyện giết cha đó.”

“ Giết ... Giết ... Gì cơ.” Mắt Phạm Tam mở to như chuông đồng:

Phạm Văn Trình vỗ vỗ lưng hắn: “ Ngươi mới là trưởng tử của Phạm Tiêu Sơn, chẳng qua là mẹ ngươi thân phận thấp kém, hắn không tiện thừa nhận, đành đợi ngươi lớn lên, trưởng thành hơn mới phó thác trọng trách.”

Bình Luận (0)
Comment