Huyện tôn rốt cuộc cũng sắp thành thân rồi, lại còn liền một lúc cưới hai thê tử, đây là chuyện lớn nhất của huyện Lam Điền mà bách tính mong đợi từ lâu, ngày đại hôn chưa tới không ít người ở nhà đã cùng bách tính nâng chén chúc mừng nhau, chỉ cần tiểu huyện tôn chào đời, huyện Lam Điền sẽ còn thịnh vượng lâu dài.
Bầu không khí phấn khích hơi quá mức lan tỏa khắp toàn huyện, đặc biệt là ở đại viện rộng lớn vừa xây xong của Vân thị, con lợn rừng mẹ to lớn và đàn con không biết được ai dùng lụa đỏ kết hoa buộc lên người chạy qua chạy lại hết sức vui mắt.
Đám tỷ muội của Vân Chiêu chưa gì đã xúng xính váy áo, thì thầm với nhau nhân cơ hội này kiếm trượng phu như ý, Vân Nương thậm chí còn bá đạo cho toàn bộ huyện Lam Điền được nghỉ một ngày, hơn nữa lấy đây làm lệ vĩnh viễn.
Cái gọi là nghỉ một ngày không chỉ là quan phủ được nghỉ làm việc, học đường dừng dạy học, còn bao gồm nhà xưởng nghỉ sản xuất, chợ đóng cửa giao dịch, ngay cả nông phu cần cù cũng trong ngày đó thay áo mới, không chăm sóc bảo bối trong ruộng nữa.
Cho nên trước đại hôn một ngày, đám đông đổ dồn tới thành Ngọc Sơn, chật kín mọi ngả đường.
Đám trưởng bối Vân Phúc, Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu bận bịu không ngơi tay suốt từ trong nhà ra tới ngoài thành, đám tỷ muội trong nhà thì chia thành hai nhóm lên biệt viện Vân thị, một tới giúp Phùng Anh, một tới giúp Tiền Đa Đa, để nhà gái thêm sôi động thôi chứ giúp được gì.
Vân Nương mặc trang phục an nhân Đại Minh cao quý ngồi ở đại đường, tiếp đón vô số khách khứa.
Giờ ở Quan Trung, người có thể khiến Vân Nương ra cửa tiếp là không có, cho dù cha của nàng, ngoại công của Vân Chiêu có tới thì cũng do Vân Phúc tiếp, ông ta là nam tử, muốn vào nội trạch thăm khuê nữ mình phải đợi tới đại hôn kết thúc.
Làm như vậy là vô cùng bất hợp lý, có điều Tần Bồi Lượng được Vân Phúc đưa tới hoa sảnh, mời ngồi vào chỗ trên, ông ta có chút bất an.
Vì ngồi dưới ông ta là Tần vương Chu Tồn Cực.
Tiếp theo Tần vương là bố chính sứ, án sát sứ, đô chỉ huy sứ, về phần quan lớn như Thiểm Tây tuần phủ Lưu Ngọc Đường gần như ở cuối hàng.
Những người ngày Tần Bồi Lượng muốn bái phỏng cũng chưa chắc đã được này, hôm nay tới Vân thị đều đứng dậy chúc mừng ông ta.
Tần Bồi Lượng đầu óc quay cuồng, ông ta thậm chí còn không nhớ là mình đã nói gì nữa, chỉ nhớ lần lượt từng người rời vị trí, chắp tay với ông ta nói một đống lời chúc mừng, nhưng mà chẳng phải chúc gì ông ta, mà là chúc đứa ngoại tôn nay đã tôn quý vô song kia.
Nếu mà hai bên thân thiết thì chẳng nói làm gì, nhưng ông ta tự biết quan hệ hai nhà ra sao, giờ càng nghe người ta ca ngợi ngoại tôn, ông ta càng khiếp sợ, đồng thời cũng hối hận, cơ hội để Tần gia phục hưng bị chính tay ông ta vứt đi rồi.
Kệ tâm trạng ông ta ra sao, lúc này như có đám mây hồng phả hơi rượu bao phủa khắp bầu trời thành Ngọc Sơn, làm ai nấy lâng lâng theo men say.
Tiền Thiểu Thiểu ngồi bên cửa sổ nhìn tỷ tỷ trang điểm, tâm trạng nửa vui nửa buồn, cái quá trình này đã kéo dài gần canh giờ rồi mà vẫn chưa xong liền biến thành sốt ruột.
Hà Thường Thị đứng sau lưng tỉ mỉ giúp Tiền Đa Đa sửa sang lại cái kiểu tóc cực kỳ phiền hà, gần như khắp đầu trang sức nhiều hơn tóc.
“ Tỷ tỷ, đã xong chưa, còn nửa canh giờ nữa là thành thân rồi đấy.” Tiền Thiểu Thiểu tưởng sắp xong tới nơi lại nhìn thấy tỷ tỷ dùng khăn lau son trên môi, có vẻ muốn làm lại, rốt cuộc không nhịn nổi nữa:
Hà Thường Thị cười tới híp mắt:” Hôm nay là ngày trọng đại của tiểu thư, trang điểm thế nào cũng không quá.”
“ Tỷ tỷ mà trang điểm quá xinh đẹp, chẳng phải làm nổi bật Phùng Anh mới là có tài à?” Tiền Thiểu Thiểu cố tình khích bác:
Tiền Đa Đa nhìn bóng mình trong gương, chỉ thấy làn da như tuyết như ngọc, lông mày như núi xa, đôi mắt sáng như ánh trăng, đẹp tới không gì sánh bằng, nàng hết sức hài lòng, hừ một tiếng:” Dù tỷ tỷ không trang điểm, Phùng Anh cũng vẫn được người ta coi là chiếm tài, ưu thế này của cô ta, tỷ tỷ đệ không so được. Cho nên phải trang điểm thật xinh đẹp, dù người ta cho rằng tỷ dùng mỹ sắc mê hoặc lòng người thì nhìn thấy tỷ rồi, cũng phải để họ thấy A Chiêu cưới tỷ là lãi lớn.”
Còn ở gian phòng khác, Phùng Anh kém hơn nhiều, áo cưới của nàng là loại vải gấm đỏ bình thường, không lấp lánh ánh kim như của Tiền Đa Đa, trang sức trên đầu chẳng có nhiều như Tiền Đa Đa, mặt chỉ thoa ít phấn và son môi, khuôn mặt thanh tú thoáng chống lại ửng hồng diễm lệ.
Chuyện này thì do Tiểu Sở và hai đứa ngốc Vân Xuân, Vân Hoa làm sao so được với chuyên gia cao cấp như Hà Thường Thị.
Phùng Anh vấn tóc thật cao, cài kim bộ diêu do Vân Nương tặng, mi tâm vẽ hoa vàng, vậy là nàng đã thấy mình trang điểm cầu kỳ lắm rồi, cả đời nàng chưa bao giờ ăn mặc đẹp như thế.
Vân Xuân vừa lén chạy sang phòng Tiền Đa Đa về, nhìn Phùng Anh một cái liền thở dài:” Tiền Đa Đa vẽ mắt đẹp lắm, nhìn to như quả trứng gà.”
Phùng Anh phì cười, đưa tay sờ hoa văn trên trán:” Đa Đa đẹp trời sinh, thiên hạ không ai bì được với cô ấy.”
“ Nhưng mà không thể cách biệt quá xa, nô tỳ không muốn khi mọi người bái thiên địa, tiểu thư trông như nha hoàn bồi giá.” Tiểu Sở theo sau Vân Hoa, cũng vừa do thám về, nóng ruột đi qua đi lại, chợt sáng mắt lên, không ngờ nghĩ ra tối kiến:” Hay tiểu thư mặc giáp đi, tiểu thư mặc giáp là vô song .”
Vân Chiêu sửa soạn đơn giản hơn nhiều.
Suốt cả đêm hồi hộp tới mất ngủ, sáng sớm vừa chợp mắt thì bị Tần bà bà đánh thức lôi đi cho vào cái thùng tắm lớn, bên trong đủ thứ nước thơm, hình như còn có tro, chả biết cái gì, cơ bản là mẹ an bài.
Nửa tỉnh nửa ngủ tắm rửa xong, có bà tử đánh cho y ít phấn trắng, làm y trông càng trắng hơn, còn thứ son phấn khác y kiên quyết không chịu, mặc vào áo hỉ màu đỏ rực, đội hiền quan, hông đeo bạch ngọc, thế là xong rồi.
Đám bà tử nahnh vuốt của Vân Nương vô cùng bứt rứt cảm thấy thế này quá qua loa, mới xong nửa công đoạn, không dám nói, quay sang nhìn Từ Ngũ Tưởng để hắn khuyên huyện tôn. Từ Ngũ Tưởng biết kính khí Vân Chiêu nên hết cách, phẩy tay đuổi đám bà tử ra ngoài: “ Huyện tôn, trang phục thế này cũng được rồi, nhưng đêm nay động phòng với ai trước là vấn đề lớn.”
Mặc dù tên này nói rất nghiêm túc, như đang thực sự lo lắng cho mình, nhưng Vân Chiêu thừa biết, tên xấu xí này ghen tỵ muốn phát cuồng nên đang hả hê vì y gặp khó, y chả ngại vào ngày đại hỉ này cho hắn ghen tỵ đủ thôi: “ Phùng Anh trước.”
“ Oa, huyện tôn, Đa Đa sư tỷ sẽ xé xác ngài. “ Lần này Từ Ngũ Tưởng hí hửng không che giấu nổi nữa:
Chuyện này đâu phải do Vân Chiêu quyết, kỳ thực là do hai nữ nhân giải quyết với nhau, hai nàng thỏa thuận thế nào, y không biết cứ nghe là được, mỉa mai: “ Đợi ngày ngươi thành thân hi vọng ngươi có diễm phúc như thế.”
Từ Ngũ Tưởng tranh thủ thời cơ nói: “ Huyện tôn, giờ đang thời buổi chiến loạn liên miên, nữ tử dư thừa, nam đinh không đủ, hay là ...”
Vân Chiêu biết hắn định nói gì, gần đây y soạn thảo luật quy định phế trừ chế độ thiếp thất, yêu cầu mỗi nữ tử cưới về đều có quyền lợi ngang nhau, y là người đi đầu thi hành. Chuyện này đương nhiên sẽ có lực cản không nhỏ, từ sĩ thân tới thương cổ, địa chủ đều không muốn, kiếm được tiền không cho nạp thiếp còn ý nghĩa gì.
Thậm chí có cả những kẻ thế hệ mới như Từ Ngũ Tưởng cũng phản đối, dù họ khôn ngoan hơn, lấy lý do đường đường chính chính là chiến tranh lan tràn, nam đinh sụt giảm nghiêm trọng, cần khuyến khích sinh đẻ điều luật này sẽ hạn chế gia tăng dân số, quy định này chưa thích hợp, xin Vân Chiêu hoãn lại tới lúc thiên hạ thái bình.
Nhưng Vân Chiêu biết, không thừa lúc hỗn loạn ấn định luật này, đợi lúc thái bình thịnh trị thì đừng mong:” Ta không cấm ngươi cưới nhiều lão bà, nhưng cưới về là phải coi như nhau.”
Từ Ngũ Tưởng méo miệng, thê thiếp thì còn có người này quản người kia, giờ ai cũng như ai, có mà đánh nhau loạn nhà, nam nhân sống sao nổi, ý định nhờ Tiền Đa Đa mua cho mấy cô nương xinh đẹp Giang Nam cũng tan thành bong bóng.
Hắn kiên quyết cho rằng, cái tính bản thân không vui thì không cho người khác vui của huyện tôn lại phát tác rồi.