Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 450 - Q3 - Chương 022: Dưỡng Sức. (2)

Q3 - Chương 022: Dưỡng sức. (2)

Thấy hai lão bà không nói chuyện con cái, Vân Chiêu nhẹ người, đề tài đó thực sự áp lực, có nam nhân nào muốn một ngày làm việc vất vả trở về nghe toàn chuyện bực mình đâu.

Bên ngoài cửa sổ tuyết không biết rơi từ lúc nào, mới đầu chỉ thưa thớt vài bông tuyết, chẳng mấy chốc bầu trời trở nên âm u, từng đợt tuyết lớn từ tầng mây rơi xuống, phủ trắng ngoài sân, trong tầm mắt liền chỉ có một màu trắng tinh khiết thích mắt.

Ba người ngồi trên giường ôm chăn ngắm tuyết tâm tình, Hà Thường Thị chỉ huy đám Tiểu Sở chuẩn bị lẩu trong phòng.

Vân Chiêu đi đường xa mệt mỏi chợp mắt chốc lát, tình dậy thì Tiền Đa Đa rúc trong lòng y cũng ngủ ngon lành, Phùng Anh cống hiến đùi cho y gối, nồi nước lẩu đặt trên bếp than sôi ùng ục, hương thơm ngào ngạt, vươn mình nói:” Cả nhà nên ngủ thế này mới đúng.”

Phùng Anh đỏ mặt không đáp, trừ đêm tân hôn hồ đồ ba người chung giường, về sau nàng không chịu làm chuyện hoang dâm đó, kệ Vân Chiêu thi thoảng lại bóng gió nhắc nhở.

Tiền Đa Đa tỉnh dậy, vươn cổ ra thấy lẩu đã ăn được, kiến nghị:” Uống rượu đi, hôm nay phải uống rượu.”

Mặt Phùng Anh càng đỏ, ba người uống rượu có hàm nghĩa khác, khi Tiểu Sở mang rượu lên, Phùng Anh không chịu uống, nói là không khỏe, không thích hợp uống rượu.

Câu này làm Tiền Đa Đa vô cùng khẩn trương, nàng luôn cho rằng Phùng Anh khỏe như trâu, chưa bao giờ bệnh tật gì, trừ khi là ... Ánh mắt lập tức chiếu vào bụng Phùng Anh.

Phùng Anh lắc đầu:” Không phải như cô nghĩ đâu, chỉ là người chẳng có tinh thần gì cả, suốt ngày chỉ muốn ngủ thôi, chắc tại mùa đông.

Lại còn nói không, những biểu hiện đó Tiền Đa Đa đều biết, chưa gì nước mắt đã ứa ra, quay sang Vân Chiêu tức giận hét lên:” Vì sao thiếp không có triệu chứng như thế?”

Vân Chiêu phản ứng hơi chậm chạp, nắm tay Tiền Đa Đa: “ Nàng sức khỏe tốt mà.”

“ Không đúng, cô ta có thai rồi ... tại chàng, chàng thiên vị cô ta.” Tiền Đa Đa giật mạnh tay ra, không còn tâm trạng ăn lẩu nữa, nhảy xuống giường chạy mất:

“ Đa Đa ... “ Vân Chiêu muốn đuổi theo, nhưng không thể bỏ mặc Phùng Anh, nhất thời ở cũng không được, đi cũng không xong, thấy Hà Thường Thị đã cầm áo choàng đuổi theo Tiền Đa Đa liền ở lại bắt mạch cho Phùng Anh, không thấy có gì đặc thù:

Phùng Anh đâu ngốc, nàng thừa hiểu phản ứng của mình là gì, cố tình để Tiền Đa Đa phát hiện ra, cười tủm tỉm một tay đặt lên bụng:” Thiếp là người luyện võ, tất nhiên am hiểu thân thể mình, bài trừ suy nghĩ quá nhiều ra, vậy chỉ còn một nguyên nhân nữa thôi ...”

Nếu nàng đã nói thế thì chắc tới tám phần rồi, bao sao Tiền Đa Đa phản ứng mạnh như thế, các nàng đều rất mẫn cảm với chuyện này.

Khi Vân Chiêu đang luống cuống trong trạng thái khó diễn tả vì sắp làm cha ở tuổi 17 thì Vân Nương chẳng mặc áo choàng, chân đi đôi hài ấm dùng trong phòng vội vàng chạy tới, theo sau còn có cả đám người đông đảo ồn ào.

Vừa mới vào phòng, Vân Nương hỏi gấp: “ Thực sự là có rồi sao?”

Bao nhiêu người nhìn vào như thế, Phùng Anh ngượng nghịu:” Con không biết ạ.”

“ Người đâu, mau tới Bạch Y am mời Huyền Kinh sư thái tới nhà một chuyến.”

Lập tức có vô số nanh vuốt đáp lời chạy đi, đông khóa viện mau chóng hỗn loạn, Vân Nương tuyên bố từ nay Phùng Anh sẽ tới nội trạch ở, do nàng tự tay chăm sóc, sau đó cùng đám phụ nhân xúm quanh Phùng Anh, đưa đi tức thì. Từ đầu tới cuối Vân Nương chưa nhìn nhi tử lấy một cái.

Cứ như cơn bão vừa quét qua vậy, đồ đạc trong phòng Phùng Anh bị đám bà từ khiêng đi, đến cả nồi lẩu cũng bị Tiểu Sở bê mất, thế là trong phòng chỉ còn Vân Chiêu chưa hết bàng hoàng cùng Tiền Đa Đa ngấn nước mắt.

Tiền Đa Đa tuy thương tâm cùng ghen tỵ, song nàng hiểu nặng nhẹ, cho nên vừa rồi chạy đi báo cho Vân Nương, lẩm bẩm:” Thiếp biết mà, cô ta mông to dễ sinh nở.”

Vân Chiêu cẩn thận ôm lấy eo nàng an ủi:” Chúng ta sớm muộn cũng có con thôi mà.”

“ Sớm muộn là bao giờ, không được A Chiêu, thiếp muốn có bây giờ cơ.” Tiền Đa Đa nói xong đá một cái đóng cửa lại, chẳng kịp về phòng mình, đẩy ngay Vân Chiêu ngã xuống giường của Phùng Anh:

Vân Chiêu không nhờ đêm hôm đó mình nỗ lực rất nhiều lần, tới khi cả hai đều mệt lả.

“ A Chiêu, nếu như thiếp không thể có con.”

“ Nói linh tinh, nàng đẹp như thế, trẻ như thế, lại còn khỏe mạnh, lại không sinh con à? Mơ đi!”

“ Thiếp nghỉ muốn mai thức dậy một cái là bụng to lên.”

“ Sẽ to lên, ngủ đi, cẩn thận con chạy mất.”

“ Chàng sẽ thích thiếp cả đời chứ?”

“ Đợi khi nào ta sắp chết đâm cho nàng một nhát, hai chúng ta vừa vặn cho vào một quan tài, bớt việc cho nhi tử.”

....

Im lặng không được bao lâu, Tiền Đa Đa lại nói:” A Chiêu, thiếp không ngủ được”

Vân Chiêu buồn ngủ díp mắt vẫn ngồi dậy bế Tiền Đa Đa lên, ôm trong lòng, kéo chăn chùm người cả hai, kể chuyện:” Trước kia, lâu, lâu thật là lâu, có một quốc gia nhỏ thật là nhỏ, trong quốc gia đó có một quốc vương sinh ra tiểu công chúa da trắng như sữa, tóc đen như than ... Cô công chúa đó nhỏ bằng hạt đậu ...”

“ Về sau công chúa gặm một quả táo lớn, gặp tới hai năm mới hết quả táo ... Kết quả nàng bội thực mà chết ... Cho vào quan tài thủy tinh đặt trong rừng sâu ...”

“ Lại sau nữa có bảy tên lùn, chúng cũng chỉ to bằng hạt đậu, chúng tìm ra được công chúa, thế là ngủ bên cạnh công chúa ... Cứ nửa đêm lại có một tên lùn lén lút bò dậy ...”

Tiền Đa Đa mặc dù rất thích các câu chuyện, nhưng lúc này nàng không muốn nghe chuyện, chỉ muốn nghe giọng Vân Chiêu, để biết y luôn ở bên cạnh nàng, vì thế một câu chuyện huyền ảo, kỳ ảo, dâm đãng, ghê tởm ... Cứ thế tuôn ra từ miệng Vân Chiêu.

Cuối cùng Tiền Đa Đa cũng ngủ rồi, Vân Chiêu không ngủ nữa, miệng cứ ba hoa không ngừng, ánh mắt luôn dừng trên khuôn mặt mỹ lệ ấy, lòng đầy mật ngọt cùng kiêu ngạo ... Một mỹ nhân vô song ấy lại vì không hoài thai cho y mà lo lắng ...

“ Nàng mới là công chúa Bạch Tuyết của ta.” Vân Chiêu cúi xuống khẽ hôn lên trán Tiền Đa Đa, yêu thương vô hạn, xa xa đã có tiếng gà gáy nối tiếp nhau:

Phùng Anh thực sự có thai rồi, cả thành Ngọc Sơn muốn nổ tung, cả đám đông tụ tập trước đại trạch viện, nhón chân nhìn vào trong, không ai dám to tiếng, sợ ảnh hưởng tới thai nhi.

Vân Chiêu không hiểu ni cô xinh đẹp kia sao phán đoán ra được, vì theo tính toán của y, Phùng Anh có thai chưa thể quá 20 ngày.

Mẹ nói vị Huyền Kính sư thái này là thế ngoại cao nhân thực sự.

Nói tới thế ngoại cao nhân Vân Chiêu nhớ tới đạo sĩ Lương Hưng Dương của Kim Tiên Quán từng tới Vân thị trừ tà, ông ta bị điên mất rồi, cứ hay chạy khỏi quán, gặp ai cũng nói với người ta ... Thiên phạt tới rồi, mọi người phải cẩn thận ứng phó.

Mọi người đều tốt bụng nói với ông ta, họ đã chuẩn bị ứng phó với thiên phạt rồi ... Lương Hưng Dương không tin, có người tốt hơn nữa sẽ cho ông ta xem lương thực tích trữ trong nhà, xem hầm chứa giữ thức ăn.

Có vẻ làm thế khiến Lương Hưng Dương bình tĩnh lại, ông ta sẽ quay về quán.

Vân Dương vỗ cái đầu trọc, cho rằng mình có duyên với Huyền Kính sư thái xinh đẹp, mấy lần kiếm cơ hội đàm đạo Phật học với nàng.

Vân Nương cầm roi đuổi đánh hắn, hắn không chừa.

Vân Chiêu bây giờ không có cách nào tới gần Phùng Anh, mẹ phòng y như phòng trộm, cho nên thời gian nan, chỉ cần không xử lý công vụ, y sẽ làm bạn với Tiền Đa Đa, kể cho nàng nghe nhiều chuyện hay, như Lọ Lem mưu sát hoàng tử, David và Goliath đại chiến đỉnh Olympus, 12 cô vợ của Hercules ....

Đợi tới lúc hoa hạnh ngoài cửa sổ hé nụ thì Tiền Đa Đa cũng bị Vân Nương đưa vào nội trạch phong tỏa.

Khi nhìn thấy Vân Dương cưỡi ngựa chở theo Huyền Kính sư thái tóc đã mọc nửa tấc phi ngựa phong qua trước mắt, Vân Chiêu mới tỉnh ngộ ... Mùa xuân năm Sùng Trinh thứ 12 tới rồi.

Bình Luận (0)
Comment