“ An bài của ngươi giành cho Lão Lô không tệ.” Hồng Thừa Trù lại lần nữa bị giải trừ quân quyền rồi, bản thân ông ta cũng chẳng nhớ đây là lần bao nhiêu, cho nên cũng không ảnh hưởng tới tâm tình ông ta nữa, mỗi lần bị cách chức là một lần ông ta coi như được nghỉ ngơi:
“ Không phải ta an bài, là Lão Lô tự đưa bản thân lên chức vị ấy, nếu ông tìm được ai thích hợp làm đại pháp quan hơn thì ta thua.” Vân Chiêu miệng nói tay vẫn không ngừng, đem văn thư phê duyệt xong đưa cho Dương Hùng đợi ở bên cạnh, sau đó rời chỗ ngồi, đích thân rót trà cho ông ta:” Nghe nói ông sắp đảm nhận chức thống soái cứu biên?”
Hồng Thừa Trù xua tay:” Không làm, ta không muốn đi Liêu Đông.”
“ Nếu ông có thể bỏ lại mọi thứ thì tới chỗ ta, chỉ có điều ông chỉ có thể làm huyện lệnh nào đó thôi.” Vân Chiêu chỉ huyện Thanh Thủy, cái huyện bị tà giáo đầu độc, lại bì lưu manh hoành hành đó đám quan viên trẻ của y không trị nổi, lần trước phái Tiền Thiểu Thiểu tới trấn áp Bạch Liên giáo đang trỗi dậy, cuối cùng Bạch Liên giáo thì giải quyết được rồi, song kết quả làm y dở khóc dở cười:” Tới đó, nơi đó cần một người như ông.”
Hồng Thừa Trù cầm chén trà lên: “ Vậy cứ để lại cho ta.”
“ Không tới luôn bây giờ được à? “ Vân Chiêu dụ dỗ:
“ Ta muốn đi con đường Lão Lô, chết rồi mới tới huyện Lam Điền, coi như là sống lại một lần.” Hồng Thừa Trù chỉ về phía kinh sư:” Con người sống phải có đầu có cuối, nếu không thì chính ngươi cũng coi thường ta, tới khi đó, chắc gì ngươi đã chịu giao cái huyện đó cho ta. Lên chiến trường ta chưa bao giờ sợ, đánh nhau với Kiến Nô cũng không phải chỉ một lần, chỉ là Liêu Đông ... Ài, kỳ thực nơi đó đã không phải là thiên hạ của Đại Minh nữa.”
“ Ta đã dâng tấu lên bệ hạ, hi vọng dùng trọng binh trấn thủ Sơn Hải Quan, ta nguyện giáng chức làm tổng binh nơi đó, làm lá chắn cuối cùng bảo vệ cho kinh sư. Từ định dùng ba năm tạo nên phòng tuyến sắt, sau đó dựa vào phòng tuyến vững vàng này từng bước đẩy phòng tuyến lên phía bắc. Bị bệ hạ trách mắng ...”
“ Cũng phải, ông bỏ phía bắc Sơn Hải Quan, bệ hạ sao chịu chứ?” Vân Chiêu hiểu vì sao Sùng Trinh làm thế, tuy nhiên không có nghĩa là y tán đồng:
“ Liêu Đông đã loạn lắm rồi, tướng lĩnh cầm quân ai cũng có lòng riêng, quan văn chỉ biết ra rả nói sách lược vô dụng, chẳng tích sự gì, người dân sớm vì chinh chiến liên miên chán ngán rồi, Đại Minh cũng được, Mãn Thanh cũng được, bọn họ không quan tâm ai là người thống trị nữa, không còn lòng quân, không còn lòng dân, tốn kém giữ mảnh đất đó làm gì nữa?” Hồng Thừa Trù nói như để trút hết nỗi lòng: “ Mãn Thanh nhân khẩu thưa thớt, tới nay chỉ chỉ mới có hơn 50 vạn, nhường cho chúng đất đai, chúng phải phân tán quân thủ vệ, đó là cơ hội cho chúng ta đánh phá. Nếu chúng không phân binh, mảnh đất đó vẫn danh nghĩa thuộc về Đại Minh, tình hình không khác gì bây giờ.”
“ Đánh bại Mãn Thanh chẳng phải chuyện sớm chiều, nhưng tiền thuế đổ vào Liêu Đông mỗi năm chiếm bảy thành quân phí Đại Minh bởi thế ai cũng muốn có hiệu quả thật nhanh, nhưng càng nhanh càng hỏng, chẳng thà bỏ nơi đó ... Ài.”
Vân Chiêu liên tục lắc đầu:” Ông đưa ra cái chủ ý vứt bỏ quốc thổ mà chưa bị bệ hạ chặt đầu đã là thánh minh rồi đấy. Giống con bạc vậy, ngươi ném quá nhiều tiền vào đó rồi, thế nào cũng muốn gỡ lại, đến khi không còn gì nữa muốn bỏ thì phát hiện ra đã quá muộn.”
“ Chỉ là làm thế có lợi cho ngươi.” Hoàng Thừa Trù cười ha hả cầm bút lông trên bàn vạch một nét từ thành Lam Điền tới bên Trường Giang, sau đó vứt bút rồi loạng choạng bỏ đi, cứ như vừa rồi không phải uống trà mà là uống rượu vậy. Vân Chiêu rất hiểu tâm tình của ông ta, một người khi muốn say, uống cái gì cũng say.
Ông ta cố tình tránh mặt Lô Tượng Thăng, ngày đầu tiên Lô Tượng Thăng tới thành Ngọc Sơn, ông ta không về Tây An mà rời Đồng Quan tới Hà Nam.
Lần này ông ta tới huyện Lam Điền chỉ để tìm đường lui cho mình, đồng thời chứng minh mình có giá trị lợi dụng,
Hồng Thừa Trù là người không tin tình nghĩa, có lẽ vì làm quan quá lâu, trải qua quá nhiều việc, lòng tin của ông ta vào con người rất ít, ông ta chỉ còn tin vào giá trị lợi dụng của mình.
Nét vạch trên bản đồ kia là thư dâng thành của ông ta.
Vân Chiêu và Lô Tượng Thăng ngồi ở Quan Tinh Đài vừa xây dựng suốt một đêm, hai người không nói một lời.
Trước mặt hai người có cái hai cái bàn nhỏ, trên bàn bày món ăn giống nhau, một chay một mặn một bát cơm, một vò rượu.
Họ không nói gì, nhưng cơm thì ăn hết, hai vò rượu làm bạn với họ từ khi trăng sao đầy trời tới khi mặt trời rời núi, kim quang muôn trượng.
Lô Tượng Thăng đưa tay che trước mặt, ánh sáng quá rực rỡ làm ông ta hơi chói mắt:” Ngươi có chắc thế giới mới ngươi tạo ra sẽ tốt hơn thế giới này chứ?”
Vân Chiêu cũng nghiêng người ngắm bình minh đang lên, khẽ lắc đầu:” Ta không đảm bảo điều ấy, ta và rất nhiều khác đều nỗ lực để nó tốt hơn từng ngày, sau này có cả ông tham gia vào đó, đó không phải là trách nhiệm của một mình ta, mà là của mỗi người mỗi chúng ta, nếu nó không thể tốt hơn, vậy đừng đổ lên ta.”
“ Vậy nếu ta làm Giải Trại thì có thể chống đối Nghiêu Thuấn không?”
“ Bây giờ thì không dù sao thì Giải Trại là con mãnh thú do Nghiêu nuôi.”
“ Vậy khi nào có thể?”
“ Khi thiên hạ đều thừa nhận ta là hoàng đế, không cách nào lật ngược được.”
“ Ngươi cũng chẳng phải người vô tư, chí ít ngươi thẳng thắn. Huyện tôn, chức trách này giao cho hạ quan đi.”
Lô Tượng Thăng rời Ngọc Sơn, ba ngày sau lấy tên Giải Trại chém đầu Cao Bội tri huyện huyện Tuy Đức.
Vân Chiêu xem qua văn thư Giải Trại đưa tới liền không hỏi tới chuyện Cao Bội nữa, cũng nghiêm cấm thuộc hạ của mình đi hỏi.
Nhìn tự nội dung văn thư thì Cao Bội chết không oan.
Ông ta phạm tội gì không quan trọng, quan trọng là tội ông ta phạm vào đủ chặt đầu, ông ta là ai không quan trọng, quan trọng là ông ta phạm tội, cho nên cũng không ai nói gì.
Vân Chiêu cố gắng hết mức giản ảnh hưởng của chuyện này, một kẻ bị luật pháp chém đầu, không đáng để mọi người coi trọng.
Bất kể là ông ta từng làm gì cho huyện Lam Điền, sau khi bị Giải Trại chém chết, những cống hiến đó đều không tồn tại nữa.
Đó là một đao chặt hết tình nghĩa.
Giải Trại bắt đầu ăn thịt người rồi, có con mãnh thú đó lang thang ngoài kia, những mầm mống không tốt vừa sinh ra ở huyện Lam Điền sẽ bị nó nuốt sạch.
Vân Chiêu rất yên tâm, y nhanh chóng bỏ qua văn thư của Giải Trị, vì nó cũng chỉ là một trong số vô vàn việc y xử lý mỗi ngày, nhưng đến khi ăn tối, Vân Chiêu nhận được một bản mật báo, xem xong nhìn Tiền Đa Đa:” Nàng hỗ trợ Hàn Tú Phân?”
Tiền Đa Đa dừng đũa, chớp chớp đôi mắt lớn hết sức ngô nghê vô tội:” Thiếp chỉ gửi cho Hàn Tú Phân một phong thư, cổ vũ muội ấy làm nên sự nghiệp khiến nam tử thiên hạ biết, nữ nhi cũng có thể làm được việc lớn.”
Vân Chiêu đưa thư cho Tiền Đa Đa Khoa Ân đại đổng sự của Cty Đông Ấn Hà Lan nhờ Trịnh Chi Long gửi thư hỏi ta, quận Lam Điền có phải là muốn tranh hùng trên biển không?”
Tiền Đa Đa vội mở mật thư ra xem, Phùng Anh ở bên hỏi:” Chúng ta có một cái thuyền thì làm được gì?”
“ Hàn Tú Phân đại chiến với bốn chiếc thuyền hải tặc Ả Rập ở vịnh Thiên Đường, đánh bại chúng, sau đó truy đuổi tới tận đảo Thiên Đường, cướp bóc đảo thiên đường, bắt tiểu nhi tử tên thủ lĩnh hải tặc Tái Tư Áo làm con tin, kéo cờ hải tặc, ép Tái Tư Áo quyết chiến với muội ấy ở đảo Thiên Đường. Kết quả là Tái Tư Áo bị chém tại trận, giết sạch hải tặc dưới quyền hắn, muội ấy lấy ra ba thành bảo tàng của Tái Tư Áo, chia cho thuyền hải tặc lang thang khác, được chúng tôn lên làm vương của đảo Thiên Đường rồi ...”