Vân Chiêu nâng chén rượu lên khách khí mời :” Hết thảy khổ cực, hết thảy chua xót trên nhân gian, chúng ta cứ cho vào chén rượu này, uống cạn nào.”
“ Phía trước đã có đường đi, dù khổ cũng không coi là khổ, huyện tôn, mời.” Hoàng Tông Hi đại diện tám người đứng dậy:
Rượu qua ba tuần, cơm ăn năm món, Vân Chiêu đặt đũa xuống nhìn quanh một lượt: “ Giờ việc đã xong, không biết chư vị tâm nguyện gì không?”
Đã bỏ công sức, nhiệm vụ cũng hoàn thành, Hoàng Tông Hi không khách sáo, trước nay hắn luôn là người thẳng thắn lỗi lạc:” Hoàng mỗ từ lâu muốn tới thư viện làm khách, xin huyện tôn thành toàn.”
Sáu người còn lại đứng lên chắp tay: “ Nguyện nghe huyện tôn sai bảo.”
“ Các vị tài cao công lớn, tạo phúc bách tính, tất nhiên phải được trọng thưởng, có điều lời không hay Vân mỗ nói trước. “ Vân Chiêu cầm chén rượu lên mời một lượt. “ Nay huyện Lam Điền có con Giải Trại thích ăn thịt người, làm quan ở đây không dễ, Giải Trại đang đi khắp nơi trong huyện, thường tiến hành đàm thoại với tất cả những người có quyền có thế trong tay, ai không qua được ải này, không làm quan tiếp được.”
Cố Viêm Vũ tự tin nói:” Những người ngồi đây đều băng thanh ngọc khiết, tài đức ngời ngời, không có gì phải sợ.
Vân Chiêu mỉm cười: “ Nếu ngươi nói lời này trước mặt Giải Trại, ông ấy sẽ yêu cầu viết giấy đảm bảo liên đới đấy. Tài học các vị đủ đảm nhiệm chức quan nhất định, tạo phúc thiên hạ, nhưng ở Lam Điền có một câu nói thế này ... Thăng quan phát tài mời cửa khác, tham sống sợ chết chớ vào đây.”
“ Chư vị một khi quyết định muốn vào huyện Lam Điền ta, vậy chỉ có thể đi con đường này tới cùng, huyện Lam Điền báo đáp các vị chỉ có vinh diệu vạn thế thái bình, không có gì khác. Xin chư vị nghĩ cho kỹ càng, cân nhắc cho cẩn trọng, sau đó tới chỗ chủ bạ báo danh, đợi phân phối.”
“ Huyện tôn không thể định đoạt sao?” Có người ngạc nhiên:
Vân Chiêu mỉm cười: “ Huyện Lam Điền có một cơ cấu là ủy ban thẩm tra, tất cả lệnh bổ nhiệm đề từ cơ cấu này, Vân mỗ chỉ có một cái đầu, hai cái mắt, làm sao có thể nhìn rõ được tất cả mọi người, bỏ lỡ nhân tài chẳng phải tiếc lắm sao.”
Cố Viêm Vũ cũng người khác ghé đầu nhỏ giọng bàn bạc, chỉ có Hoàng Tông Hi là thực sự thưởng thức món ngon, thi thoảng lại gật gù khen ngợi vài câu, cụng chén với Vân Chiêu.
Biệc tiệc kéo dài hai canh giờ mọi người mới tận hứng cáo từ, Hoàng Tôn Hi, Cố Viêm Vũ cùng sáu bằng hữu từ chối ở lại dịch quán trong thành Lam Điền, lên thư viện Ngọc Sơn, họ thích không khí học vấn nơi đó hơn.
Vân Chiêu ôm một chồng văn thư tới phòng Tiền Đa Đa, Tiền Đa Đa tức thì làm nũng đi tới, giơ mu bàn tay cho Vân Chiêu xem vết đỏ bằng móng tay, nói đó là vết thương do phải xuống bếp nấu nướng.
Không xong rồi, đây là sự cố lớn.
Vân Chiêu vội cầm tay nàng lên thổi, lại vuốt ve một hồi, sau đó mới thả mình xuống ghế tựa, bảo Vân Hoa giúp cởi giày, y thực sự không còn chút sức lực nào, xương khớp toàn thân ra rời.
Tiền Đa Đa lúc này mới nhận ra trượng phu rất mệt mỏi, sắc mặt cũng kém, tới bên thủ thỉ:” Kỳ thực thiếp chẳng làm gì, chỉ bày chén đĩa thôi.”
Vân Chiêu mỉm cười:” Vậy cũng là đã bận rộn rồi, ta ăn miếng đầu tiên đã biết không phải nàng làm, nàng làm ngon hơn trù nương, cũng không nhiều dầu mỡ như vậy, hợp với khẩu vị ta hơn.”
Tiền Đa Đa dựa vào người Vân Chiêu, thương hại vuốt má y:” Ban ngày thì bị mang ra dùng làm lao lực, về nhà phải xử lý chính vụ, cuối cùng còn lấy lòng bà nương, chàng tội gì khổ thế?”
“ Chu Công sợ hãi lưu lời lại, Vương Mãng khiêm cung soán nghiệp chi? Sự nghiệp của chúng ta mới bắt đầu, ta dù đóng giả, cũng phải giả như thật.” Vân Chiêu khép mắt lại:” Ta chợp mắt một lúc, nàng nhớ gọi ta, còn ít văn thư chưa xử lý.”
Tiền Đa Đa gật đầu, thế là Vân Chiêu ngủ một giấc tới sáng luôn.
Có lẽ do Tiền Đa Đa thành tâm cầu nguyện, ngày hôm sau mưa to gió lớn, thế là Vân Chiêu không cách nào ra ruộng nữa, nàng vẫn tạ ơn ông trời, cho dù điều đó có nghĩa là hơn nghìn mẫu mạch coi như thối nát ngoài ruộng rồi, chỉ có thể đợi mạch nảy mầm, mang ra làm kẹo mạch nha.
Để cho phu quân nàng được nghỉ ngơi dù chỉ nửa ngày, Tiền Đa Đa thấy thiệt hại vậy cũng đáng.
Nhưng mưa lớn tiên tục ba ngày mới dần dần ngớt đi, thế nên kẹo mạch nha mà Vân Chiêu kỳ vọng cũng chẳng còn nữa, Quan Trung rộng lớn biến thành đầm lầy.
Thế là Vân Chiêu lại phải mặc áo tơi lên, đội mưa đi kiểm tra ao nước, hồ chứa khắp huyện Lam Điền.
Vị Thủy chảy ầm ầm, Hoàng Hà ở gần huyện Đại Lệ cũng sóng đục ngầu vỗ bờ liên hồi, hai dòng sông sông thông ra bên ngoài giờ thành uy hiếp cực lớn với cả Quan Trung.
Tất cả các hồ đập phải tháo nước, thế là một trận lũ lụt đã không thể tránh khỏi nữa.
Vân Chiêu ngồi trong lán tránh mưa, mắt nhìn Vị Thùy rít gào cuốn ầm ầm, chẳng còn chút lòng tin nào với cái đê lớn tựa hồ đang run rẩy dưới chân.
Y muốn đi nhưng không đi được, vì có vô vàn người Quan Trung đang đội mưa, liều mạng đắp cao bờ đê.
Mấy năm qua Quan Trung hạn hán liên tục, trong tiềm thức mọi người, lũ lụt dường như là chuyện xa rồi, thêm vào dân số quá đông, nhiều người vượt qua đê ra lòng sông trồng cấy, làm ứ tắc dòng chảy mới thành ra cơ sự này.
Một hán tử toàn thân bùn đất ôm con cá chép lớn vẫy con quẫy đuôi, đặt bên chân Vân Chiêu, cười nịnh:” Để huyện tôn ăn ạ.”
Vân Chiêu quay đầu lại:” Chỗ thủng đã lấp được chưa?”
“ Lấp được rồi, lấp được rồi, lý trưởng dẫn bọn tiểu nhân nhảy xuống nước dùng thân làm trụ ngăn dòng, sau đó mọi người lấp bao đất phía sau, dần dà lấp được lỗ thủng.”
“ Con cá này các ngươi nên ăn mới đúng, Vân Giáp, lấy năm vò rượu thưởng cho người xuống nước lấy thân mình chặn dòng nước, có cá phải có rượu mới thống khoái.”
Vân Giáp đáp một tiếng, hán tử kia rối rít quỳ lạy rồi theo Vân Giáp đi lĩnh rượu.
Ống quần xắn quá gối, chân đất, Lô Tượng Thăng ướt như chuột chạy tới, vuốt qua nước mưa trên mặt:” Huyện tôn có thể yên tâm được rồi, nơi này không có ai để giết, hạ quan tới huyện Đại Lệ đây.”
Vân Chiêu nhẹ người:” Tốt, vậy ông đi đường cẩn thận.”
“ Người bị nước cuốn trôi đã tìm về được sáu người, huyện tôn cũng cẩn thận đấy, an nguy của ngài liên quan tới cả Quan Trung, vạn vạn lần không thể dấn thân vào nơi nguy hiểm.” Lô Tượng Thăng mặc dù cả ngày dầm mưa, người lạnh buốt, nhưng lòng ấm áp, vì ở đây quan viên làm việc đắc lực, bách tính đồng lòng, làm ông ta huyết mạch thông suốt, toàn thân tràn trề sức lực:
Vân Chiêu chỉ người dưới đê đông nghịt như đàn kiến:” Có bao nhiêu bách tính ở đây rồi, ta không phải lo lắng gì, ông đi làm việc của mình đi.” Nói rồi cởi áo tơi khoác lên người Lô Tượng Thăng.
Lô Tượng Thăng cởi áo tơi trả lại:” Huyện tôn không cần dùng thủ đoạn lung lạc này với hạ quan.”
Vân Giáp nhìn Lô Tượng Thăng bước thấp bước cao dẫm lên bùn đất mà đi, bực tức nói: “Người này không biết tốt xấu,tThiếu gia không cần đối xử với ông ta quá tốt.”
Vân Chiêu hết sức tán đồng, nhưng sự đầu tư đã cho trái ngọt xứng đáng.
Hơn hai tháng qua, huyện Lam Điền bắt từ động đất, tiếp đến là mưa lớn gây mất mùa, bây giờ nước dâng thành lũ, Vân Chiêu cảm giác ông trời chán chơi đùa với Chu Do Kiểm nên quay sang y rồi.
May là huyện Lam Điền ổn định chục năm cũng có tích góp, Vân Chiêu chưa bao giờ ngừng việc mở rộng các kho lương thực để đảm bảo an ninh lương thực, nếu không thì khóc không ra nước mắt.
Ấy là nếu ông trời không gây khó dễ gì nữa.
...
Hôm nay dừng ở đây.