Sử Khả Pháp hoang mang nhìn đỉnh Ngọc Sơn tuyết trắng phau phau, lúc nhìn Lô Tượng Thăng nói không ngừng, tai không nghe thấy gì cả, cảnh tượng trước mắt nhòe đi, một ánh chớp lóe lên.
Ánh chớp này phá giải mọi nghi hoặc của ông ta.
Chẳng trách bây giờ Vân Chiêu vẫn cứ ngoan ngoãn nộp thuế tiến cống, chẳng trách Vân Chiêu không muốn xuất binh, chẳng trách Vân Chiêu lại nhìn thiên hạ sụp đổ mà không có hành động gì .... Giờ tất cả vấn đề đã có đáp án, Vân Chiêu đang kéo dài thời gian, y dùng Đại Minh câu giờ cho mình, để một ngày y rời Quan Trung sẽ cuốn phăng thiên hạ.
“ Không!”
Sử Khả Pháp bất ngờ nắm chặt tay hét lên một tiếng như muốn hét vỡ cả cổ họng, tiếng hét lớn chứa đựng sợ hãi cùng đau khổ ấy khiến đám học tử thư viện giật mình quay đầu nhìn.
Mặc kệ vô vàn ánh mắt soi mói, những thời thì thào, Sử Khả Pháp vịn tay lên cây thông già, thở hổn hển nói: “ Ta, ta phải rời khỏi đây, rời khỏi đây, ta không thể ở lại đây được nữa”
Lô Tượng Thăng không hỏi nguyên cớ vì sao Sử Khả Pháp lại bỗng dưng nổi điên, ông ta thấu cảm được, chỉ nói:” Nếu huynh muốn làm gì thì 5 năm tới sẽ là cơ hội cuối cùng đấy.”
“ Vì sao lại là 5 năm?”
“ Vì mọi kế hoạch của huyện Lam Điền đều lấy 5 năm làm một giai đoạn để bố trí, hiện vừa kết thúc một giai đoạn 5 năm, đang chuẩn bị kế hoạch 5 năm tiếp theo. Xét đại thế thiên hạ bây giờ huynh chỉ có năm năm thôi, những lời này của ta coi như là tình nghĩa cuối cùng với Đại Minh.”
“ Ta phải đi thôi, không thể chậm trễ nữa rồi, huynh không cần tiễn nữa, đã không cùng chí hướng không thể đàm đạo được.”
Sử Khả Pháp nói xong vội vàng rời Ngọc Sơn, bước chân hết sức vội vã, chẳng kịp vào thư viện, chẳng nói một câu cáo từ, vừa xuống chân núi đã vội vàng đi lấy ngựa, chạy thẳng một mạch từ Ngọc Sơn tới huyện thành Lam Điền.
Mắt thấy mặt trời đã ngả hẳn về phía tây, ông ta muốn rời khỏi đây thật nhanh, hi vọng có thể tới được Tây An trước khi trời tối.
Thế nhưng lão phó của ông ta ngã bệnh, trời nóng như vậy ôm cái chăn dày, người vẫn run lẩy bẩy như lá trên cành trước gió thu.
Sử Khả Pháp lòng như lửa đốt, liên tục đứng lên ngồi xuống, ngực phập phồng dữ dội, cuối cùng thở dài, rời khách sạn đi cầu y xin thuốc cho lão phó.
Một nữ tử mặc áo vải thô ngồi ngây ra dưới ánh đèn tù mù của y quán Minh Tâm Đường, nàng buồn chán nghịch bấc đèn, mỗi khi ngón tay nàng tới gần bấc đèn, cái bóng liền trở nên vô cùng to lớn, nàng từ từ rụt lại tới khi ngón tay nhỏ lại bằng kích cỡ bình thường, đơn giản như vậy mà nàng chơi không biết chán.
“ Y gia, y gia, mau mau theo …” Sử Khả Pháp chạy vội vào y quán, hô được một nửa thì ngừng bặt, nhìn quanh quất, nói với nữ tử:” Gia nhân của mỗ có bệnh nặng, xin hỏi cô nương có thể mời đại phu theo ta đi xem sao.”
“ Tìm đại phu à?” Nữ tử đang ỉu ỉu bỗng chống hăng hái hơn bội phần, cao hứng nhảy lên hoan hô:” Cuối cùng cũng có bệnh nhân rồi, cứu người như cứu hỏa, đi mau.”
Sử Khả Pháp khó xử:” Liệu có thể mời ...”
Nữ tử chưa gì đã đeo rương thuốc lên người quát:” Đi mau lên, cha ta đi chẩn bệnh rồi, y quán chỉ còn ta thôi.”
Không đợi Sử Khả Pháp nói gì, nữ tử mặt mày thanh tú xinh đẹp nắm tay áo ông ta kéo đi.
Giật hai lần không được, nữ tử trông mảnh mai yếu ớt mà lại rất khỏe, Sử Khả Pháp vỗ tràn, thôi thì đành nghe thiên mệnh.
Trái với lo lắng của Sử Khả Pháp, nữ tử khám chữa bệnh rất thuần thục, sau đó kê đơn sai người đi bốc thuốc, nói không phải là bệnh nặng, đảm bảo hết thuốc bệnh đi.
Vì lão phó mắc bệnh sốt rét, Sử Khả Pháp đành phải ở lại huyện thành Lam Điền ba ngày, trong thời gian đó ông tay nhạy bén phát hiện ra, y thuật nữ tử đó rất đáng nể.
Nhất là nàng có nghiên cứu rất sâu về các loại bệnh dịch lây truyền, không chỉ biết trị sốt rét, con có hiểu biết về cả bệnh hiểm nghèo như đậu mùa, chỉ là cách chữa trị vẫn chưa hoàn toàn hữu hiệu.
Thế nhưng như vậy đã là ghê gớm lắm rồi.
Nếu là nam tử, Sử Khả Pháp bất chấp mọi giá đưa về Ứng Thiên phủ, đáng tiếc, nàng là nữ tử, nghe chưởng quầy y quán kể thì nhà nàng hành y lâu đời, từ nhỏ nàng đã say mê nghề y, hay đi đó đây trị bệnh cứu người, được chút danh tiếng, lập chí thành thần y. Nhưng khi nàng về nhà tọa đường kết quả lại không tốt, người ta chỉ muốn cha nàng khám bệnh không tìm nàng ...
“Họ chị tin ông già râu dài thôi.” Đó là lời nói đầy ấm ức của nàng, Sử Khả Pháp rất thông cảm.
Bệnh sốt rét của lão phó khá nhẹ, sau khi uống ba thang thuốc liền không lạnh nữa, theo nữ y giả nói, bệnh của lão phó không bị lây, nếu Sử Khả Pháp cần đi gấp, có thể thuê một cỗ xe cho lão phó rồi rời huyện Lam Điền được rồi.
Một nha hoàn xấu xí bê thuốc giúp lão phó uống thang thuốc cuối cùng hôm nay, nhìn lão phó ngủ say, Sử Khả Pháp tới y quán Minh Tâm Đường.
Còn chưa đi qua cửa nghe thấy tiếng tranh cãi dữ dội.
Người tranh cãi là đôi nam nữ, giọng nam tử xuất phát từ người đã có tuổi, còn giọng nữ tử trong trẻo, chính là nữ y giả mà ông ta mời tới khám bệnh cho lão phó.
Sử Khả Pháp đứng ngoài nghe chốc lát, sau đó mỉm cười khe phẩy quạt gấp quay về khách sạn.
Không bao lâu sau, nữ y giả trẻ tuổi kia liền tới khách sạn, lần này nàng không xem bệnh cho lão phó, mà nhắc nhở khách sạn, sau khi lão phó đi phải đốt đồ trong khách sạn, ngàn vạn lần không thể tiếp tục cho người khác dùng.
An bài xong mấy chuyện đó, nữ y giả lại tới xem qua lão phó, dẫn nha hoàn xấu xí đi gặp Sử Khả Pháp, hôm nay tới lúc trả tiền chữa trị.
Sử Khả Pháp lấy mười đồng bạc đặt trên bàn, nha hoàn xấu không khách khí, cho hết nắm tiền vào túi, hớn hở nói:” Tiểu thư, chúng ta có tiền, có thể tới kinh thành, nô tỳ không muốn tiểu thư gả cho tên mặt trắng đó, tới kinh thành lão gia không bắt tiểu thư về được.”
Nữ tử buồn bã lắc đầu:” Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, chúng ta đâu có quen biết ai ở kinh thành, với lại nơi đó đường xá xa xôi, chúng ta là thân nữ nhi sao đi được, ta muốn tới phủ Duyên An, nơi đó người cùng khổ, bệnh nhân nhiều, dịch bệnh cũng nhiều, chúng ta tới đó.”
“ Nhưng ở Quan Trung thì lão gia lại sai người đi tìm tiểu thư về.”
Sử Khả Pháp nhướng mày, gấp quạt lại nói vào:” Ta kiến nghị chủ phó Chu cô nương nên tới phủ Ứng Thiên.”
Chu Quốc Bình và nha hoàn dùng ánh mắt kỳ lạ và bất thiện nhìn Sử Khả Pháp.
Sử Khả Pháp xua tay, ưỡn thẳng lưng lên:” Chu cô nương chớ hiểu lầm, mỗ là Sử Khả Pháp, là mệnh quan triều đình, sắp nhậm chức phủ doãn phủ Ứng Thiên. Bản quan tiếc cho cô nương một thân bản lĩnh chữa bệnh, nên mới thành tâm mời cô nương tới Nam Kinh mở y quán, đương nhiên, mọi chi phí cô nương không phải lo, mỗ nguyện gánh hết, chỉ cần cô nương trong tương lai có thể cho bản quan ít phương lược thiết thục phòng dịch là được.”
Chu Quốc Bình buồn bã nói:” Bản lĩnh của ta đều học ở thư viện Ngọc Sơn, ngài nếu muốn nhân thủ ở phương diện này thì nên đi tìm huynh trưởng ta, huynh ấy chuyên học phòng dịch bệnh ở thư viện, có điều huynh ấy đang nhậm chức ở huyện Lam Điền, chẳng biết có muốn tới Nam Kinh không?”
Sử Khả Pháp quả quyết:” Cô nương mới là thích hợp nhất.”
Chu Quốc Bình và nha hoàn xấu xí sang bên thì thầm với nhau một hồi, thi thoảng lại liếc nhìn Sử Khả Pháp một cái.
Sử Khả Pháp rất biết ý lấy ấn tín ra đặt lên bàn cho hai nàng kiểm tra.
Chu Quốc Bình xem xét rất kỹ, có vẻ tin rồi:” Được, bọn ta đi theo ngài, giao hẹn rồi nhé, ngài phải mở y quán cho ta.”
Sử Khả Pháp mừng lắm :” Lời mỗ gia mặc dù không nặng tựa cửu đỉnh, nhưng nói ra chưa từng có ai nghi ngờ, chỉ là chỗ huyện tôn cô nương....”
“ Ta là y giả, hành cước hái thuốc bốn phương là chuyện thường tình, nếu không thể nhân lúc còn trẻ đi du hành một phen, sau này sao có thể trị bệnh cứu người.”
“ Phải lắm, suy nghĩ của cô nương thực sự làm người ta khâm phục, không bằng mai chúng ta xuất phát.”
Chu Quốc Bình nói ngay: “ Muốn đi phải đi bây giờ, nếu không cha ta đính ước cho ta mất.”
Sử Khả Pháp vỗ bàn: “ Được lắm.”