Con rắn độc Chu Quốc Bình đã đi rồi, nàng sẽ trung hòa cho mặt đôn hậu của Sử Khả Pháp.
Thêm vào đó người quy tụ bên cạnh Sử Khả Pháp sẽ không còn toàn là những văn nhân làm việc lỗ mãng, thiếu phương pháp nhưng cương liệt, không ngại lấy cái chết báo quốc nữa, mà là viên lại kinh nghiệm rồi, Vân Chiêu tin rằng ông ta sẽ làm lên chuyện thôi.
Những người trong danh sách được gửi đi hỗ trợ Sử Khả Pháp đều qua khảo nghiệm nghiêm ngặt nhất, tâm tính kiên định, những người này trải ra thì là sao đầy trời, tụ lại thành ngọn lửa lớn hừng hực.
Cho nên Vân Chiêu đầy hi vọng vào bố trí ở Nam Kinh.
“ Sử Khả Pháp vì cứu Chu Quốc Bình, Triệu Tố Cầm từ tay đạo tặc mà một mình quyết chiến, người thương sáu chỗ, may mà được nghĩa sĩ Đàm Bá Minh, Trương Phong hết lòng cứu giúp, bây giờ đã tới được Lạc Dương.”
“ Sau đó Sử Khả Pháp mở tiệc tạ ơn nghĩa sĩ, trong tiệc rượu nhắc tới cảnh ngộ của Đại Minh hiện giờ, cả ba cùng rơi lệ. Nghe Sử Khả Pháp nói tới lý tưởng của mình, hai vị nghĩa sĩ nguyện ý theo ông ta sáng tạo ra vùng trời mới.”
“ Trương Phong, Đàm Bá Minh không chỉ là người có chính nghĩa, còn có tầm nhìn, nói chuyện có lý có lẽ, Sử Khả Pháp cho rằng họ là nhân tài có thể dùng, chính thức thuê làm mạt liêu.”
“ Đàm Bá Minh góp ý, phủ Ứng Thiên chính cục phức tạp rối rắm, Sử Khả Pháp muốn làm lên chuyện ở đó thì phải tạo thành hệ phái riêng, chiêu nạp các chí sĩ, biên luyện tân quân, lập lại cấu trúc quan viên, vạn vạn lần không thể dùng sĩ tử Giang Nam, nếu không sẽ rơi vào mạng quan hệ chẳng chịt ở Giang Nam.” Dương Hùng báo cáo tiến triển mới nhất trong kế hoạch bố trí Giang Nam:” Sử Khả Pháp chưa đồng ý, muốn mời hảo hữu Hạ Duẫn Di, Trần Tử Long tới phủ Ứng Thiên thảo luận đại sự.”
Vân Chiêu nghe tới đó thì nói: “ Bất kể là dụ dỗ hay lừa gạt cũng phải đưa nhi tử của Hạ Duẫn Di, Trần Tử Long tới thư viện Ngọc Sơn học.”
Dương Hùng liếm môi đã khô cong: “ Huyện tôn, tin tức vẫn còn nữa ạ.”
“ Không cần, Sử Khả Pháp đã là cá trong lưới rồi, không cần quan tâm quá nhiều.” Vân Chiêu xua tay cho Dương Hùng ra ngoài, tiếp tục vùi đầu vào đống văn thư vô tận, Sử Khả Pháp chưa bao giờ là mối bận tâm của y cả:
................ .....................
Phương bắc!
Hàn Lăng Sơn dừng ngựa đứng bên đường, mắt tiễn một đội thiết kỵ Quan Ninh mặc áo choàng đỏ rực từ Sơn Hải Quan phi nước kiệu mà đi, chẳng mấy chốc đã biến mất ở đường chân trời, chỉ còn lại đám bụi mờ.
“ Thiết kỵ Quan Ninh lập trận hàng ngang, phát cung bắn kích rồi xung kích, nếu trận địch không xuy chuyển, lùi lại xung kích tiếp, sau mười lần như vậy, không trận nào không tan, xem ra lời khen này không phải là giả. Kỵ binh của Cao Kiệt khả năng không thể so bì rồi, không biết kỵ binh của Lý Định Quốc có đấu lại được không.”
“ Có điều nếu vẻn vẹn là kỵ binh đối đầu với kỵ binh thôi, đối diện với quân trận của huyện Lam Điền, các ngươi lấy đâu ra cơ hội để xung phong mười mấy lần, chiến pháp tốt, nhưng hết thời mất rồi.”
Tự lẩm bẩm một hồi, Hàn Lăng Sơn dắt chiến mã, đưa ra thiếp du học, nộp thuế vào thành, cuối cùng đặt chân lên quan ải có ý nghĩa vô cùng trọng yếu với Đại Minh.
Sơn Hải Quan vì bắc dựa vào Yến Sơn, nam nối với Bột Hải, cho nên mới có cái tên này.
Trải qua sáu triều Hồng Vũ, Thành Hóa, Gia Khánh, Vạn Lịch, Thiên Khải, Sùng Trinh xây dựng, hao phí không biết bao nhiêu nhân lực vật lực mà kể, trước sau dùng tới hơn 263 năm, kết nối Vạn Lý Trường Thành tạo thành hệ thống 7 thành liên hoàn.
Hàn Lăng Sơn tất nhiên là không thể tới được cứ điểm quân sự, sau khi tới Sơn Hải Quan, hắn trực tiếp đến thương hiệu tên Tứ Hải để nghỉ chân.
Chưởng quầy nhìn thấy Hàn Lăng Sơn bỗng nhiên nước mắt chảy thành dòng, có điều nhanh chóng đưa tay làm vờ làm động tác lau mồ hôi che dấu mời vào nhà trong.
“ Sau khi ngươi đi 9 tháng, lão bà ngươi sinh cho ngươi một khuê nữ, giờ hẳn là đã chạy khắp nơi rồi. Lần trước ta tới nhà ngươi thì cha ngươi gân cốt còn tốt lắm, hôm đó là đại thọ 60 của cha ngươi, do đệ đệ ngươi tổ chức, làm rất tốt, chỉ là hắn không nên bắt chước Đa Đa tỷ tỷ làm món thịt hấp, ăn chẳng ra sao cả, ta bực mình chỉ ăn có một miếng thôi.”
“ À phải, đệ đệ ngươi sinh liền hai đứa nhi tử rồi, bây giờ hắn đang làm thuế lại huyện Trường An, lương tháng là bốn đồng bạc ... Đúng rồi, ngươi đi thì trong huyện chưa có đồng tiền này, lát nữa ta cho ngươi xem, đẹp lắm đấy.”
“ Yên tâm đi, lão bà ngươi biết giữ mình, không vụng trộm, đó là tin mật điệp ti đảm bảo ...”
Vừa mới đi vào nội trạch một cái là cái miệng của Hàn Lăng Sơn đã thao thao bất tuyệt với Văn Ngọc Sơn một đống rồi, đó là để bù đắp cho quãng thời gian phải hành tẩu một mình, với hắn mà nói thì không có người để nói chuyện, để cãi nhau còn thống khổ hơn cả bị cực hình.
Dù sao thì đây cũng là tin tức mà Văn Ngọc Sơn muốn nghe nhất.
Văn Ngọc Sơn lại rơi lệ thêm một lúc sau đó mới lau khô nước mắt, quỳ một gối xuống:” Ti chức Văn Ngọc Sơn nghe lệnh.”
Hàn Lăng Sơn vừa ăn uống đầy mồm vừa nói:” Đưa ta xuất quan.”
Văn Ngọc Sơn thất kinh:” Đã phong tỏa quan ải một năm rồi, bất kể ai xuất quan cũng bị coi là gian tế, hay chỉ có gia đinh của Ngô gia, Tổ gia là được xuất quan thôi, nguy hiểm lắm.”
Hàn Lăng Sơn ăn no bụng ngửa cổ tu nửa ấm trà, sau đó thỏa mãn đan tay sau gáy nằm xuống ghế tựa, mắt lim dim:” Trong huyện dùng không biết bao nhiêu quan hệ mới giúp ngươi có thể đứng vững ở Sơn Hải Quan, ngươi đừng nói với ta ngay cả đưa ta ra khỏi quan ải cũng không làm được, nếu thế nên để người khác thay ngươi rồi.”
Vân Ngọc Sơn vội nói:” Tới tháng 9 có thương đội tới Liêu Đông mua da thú, nhân sâm, nhung hươu, ta có cách đưa ngươi xuất quan, nhưng Kiến Nô ngoài kia rất hung hãn, nếu chẳng may gặp phải chúng thì không còn mạng mà về đâu, ngay cả thương đội của chúng ta đi bốn cái cũng mất hai, thế đã được coi là lập công rồi đấy.”
“ Lão Hàn, ngoài đó nguy hiểm vô cùng, còn hơn Đại Minh đạo tặc hoành hành.”
Hàn Lăng Sơn gật gù:” Vậy là tỉ lệ năm mươi năm mươi, không tệ.”
Vân Ngọc Sơn thấy hắn dứt khoát muốn đi, không hỏi nguyên do, đứng dậy đi qua đi lại một hồi rồi quyết:” Để ta đưa ngươi đi.”
“ Ngươi chỉ cần làm tốt việc của ngươi là đủ rồi, đem ghi chép của ngươi mấy năm qua cho ta xem nào.
Không bao lâu sau Vân Ngọc Sơn bê một cái rương gỗ phủ bụi đi vào, đặt lên trên bàn, thắp một cái đèn dầu rồi lui ra ngoài.”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hàn Lăng Sơn, xoa xoa tay, mở rương gỗ ra, lấy một chồng sách dầy, sau đó thong thả xem.
Những cuốn sách này kỳ thực là nhật ký của Văn Ngọc Sơn, chẳng qua là viết chi tiết hơn, thậm chí còn có cả con số.
Sơn Hải Quan vốn là một tòa quân thành, bách tính trong thành không nhiều, đại đa số là gia quyến trong quân, năm xưa Tần Lương Ngọc từng trấn thủ nơi này, chính ở đây bà thể hiện được tài hoa quân sự xuất sắc của mình khi chiến đấu chống lại Kiến Nô, đồng thời đưa bà tới đỉnh cao vinh diệu.
Chính nhờ công lao trấn thủ Sơn Hải Quan, Sùng Trinh mới tiếp kiến Tần Lương Ngọc ở Bình Đài, liền một lúc làm 4 bài thơ cơ ngợi vị anh hùng vô địch cân quắc chẳng kém nam nhi này.
Bạch Can Quân từ đó có vài tướng lĩnh ở lại Sơn Hải Quan, nhờ đó huyện Lam Điền mới có thể đưa người vào tòa thành này, nếu không thì không có cách nào cả.
Từ chi tiết nhỏ nhìn ra chân lý, đó là điểm độc đáo của Hàn Lăng Sơn, hắn muốn thông qua chuyện hết sức vụn vặt trong nhất kỳ để khám phá xem Sơn Hải Quan rốt cuộc là nơi thế nào.